Old school Swatch Watches
Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327814

Bình chọn: 8.00/10/781 lượt.

nói: “Có điều, lần này tên nhóc nhà cậu thực sự gặp chuyện lớn rồi.”

“Gặp chuyện lớn rồi.” Thi Thanh Trạch đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Mấy tên côn đồ kia đều nhằm vào cậu, tên nhóc cậu nổi tiếng rồi. Bên bang Thanh Sơn thông báo, ai bắt được cậu sẽ thưởng một trăm vạn yên đấy!”

“Một trăm vạn yên, đối với mấy tên côn đồ kia mà nói thì là một khoản khá lớn. Bỗng chốc cậu trở thành miếng thịt béo mập trong mắt toàn bộ đám lưu manh Nhật Bản!” Tiểu Bạch vỗ vỗ vào mặt Lật Điền Trạch Minh đã sợ đến ngây người vì tin tức vừa rồi.

“Bang Thanh Sơn để mấy kẻ đó tới làm gì?” Kỷ Lương không hiểu lắm. Mấy tên côn đồ này thì được tích sự gì đâu. Nhật Bản quản lý vũ khí nghiêm ngặt không khác gì Trung Quốc, cho nên, mấy người này không thể tuỳ tiện dùng súng bắn họ, hơn nữa, cô đã từng gặp mấy tên côn đồ kiểu thế này rồi, chẳng qua chỉ là nhất thời thấy tiền thì sáng mắt, chẳng có bản lĩnh gì đáng nói.

“Những tên này không có tác dụng gì, nhưng mà…” Hạ Vũ nhìn lướt qua mấy tên côn đồ thỉnh thoảng lại lượn lờ qua: “Có bọn họ ở đây, chúng ta cũng khó tránh được việc phải phân tâm chú ý đến họ.”

Nghe anh nói vậy, Kỷ Lương liền hiểu ngay, có mấy tên này gây rối, thì họ không thể tập trung toàn lực, cũng chẳng khác nào tạo nhiều cơ hội hơn cho bọn sát thủ.

“F**k!” Hắc Tử chửi bậy! Hắn cứ nghĩ đơn giản rằng hạ gục hết mấy đám côn đồ lằng nhằng này đi, bớt được bao nhiêu việc. Nhưng mà… ở đây là Nhật Bản, đánh thoải mái quá sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát, khó giải quyết.

Cuối cùng, mọi người quyết định, cứ quay về toà nhà trung tâm thương mại trước đã. Ở đây có không ít camera giám sát và bảo vệ, ít nhất những người đó cũng không dám ngang nhiên chạy vào trung tâm thương mại gây ồn ào.

Lượng người trong trung tâm không ít, ồn ồn ào ào. Bọn họ đi tới khu bán đồ lót, một đám đàn ông đứng bên cạnh khu bán đồ lót nữ, cực kỳ chói mắt. Dáng người Lật Điền Anh Tử rất nóng bỏng, thỉnh thoảng lại cầm lấy bộ đồ lót khiêu gợi, lắc lắc trước ngực, khiến không ít đàn ông đi qua phải liếc mắt nhìn lại.

Kỷ Lương quay đầu nhìn quanh, ánh mắt vô tình bị mấy bộ đồ lót treo trong tủ kính hấp dẫn đến líu lưỡi!

Đủ loại đồ lót ‘tình thú’, chỉ có những thứ cô không thể nghĩ tới, chứ không có thứ cô muốn mà không có. Hơn nữa, còn bày bán thoải mái như vậy… trước tủ có không ít thanh niên, cả trai lẫn gái…

“Sao thế? Chị có muốn mua vài bộ không?” Tiểu Bạch lượn qua, cười vô cùng bỉ ổi, kích động: “Mua mấy bộ về đi, cam đoan lão đại sẽ hoá sói, một đêm hoá sói bảy lần!”

Da mặt Kỷ Lương căng lên: “Không cần!” Một đêm bảy lần, anh không chết thì cô cũng bỏ mạng.

“Ha ha — hai người còn trẻ mà, nhìn cái bộ dạng buồn tẻ kia của lão đại, nếu thỉnh thoảng tạo một chút kích thích bên ngoài hẳn cũng không tồi đâu.” Tiểu Bạch đang nói, bỗng ngừng lại, nụ cười còn đang đọng trên môi cũng tắt hẳn. Không chờ hắn nói, Kỷ Lương cũng phát hiện ra có chuyện không ổn. Đây là một loại phản xạ có điều kiện trực tiếp — bọn họ phát hiện, trong đám đông gần đó, có ánh mắt khác thường! Ánh mắt thù địch cũng không giống ánh mắt này, đây là cảm giác giống như bị kim đâm vậy. Những người khác đều có phản ứng, không ai bảo ai, cùng vây quanh chị em Lật Điền, ánh mắt đảo qua đám đông, tìm kiếm nhân vật khả nghi.

Kỷ Lương nhanh chóng tìm kiếm, nhưng đảo vài lần cũng không tìm thấy kẻ khả nghi. Khi cô đang định chuyển mắt sang chỗ khác, bỗng có khuôn mặt của một người đàn ông Châu Á lọt vào mắt cô. Cô chú ý tới hắn, không phải vì hắn đột nhiên có biểu cảm gì khác lạ, mà vì hắn… không hề có chút biểu cảm nào. Cả khuôn mặt không hề có cảm xúc, hắn đứng giữa đám đông, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Kỷ Lương tập trung nhìn chằm chằm vào hắn. Thoạt nhìn hắn cũng không quá ba mươi tuổi, cao khoảng 1m75, mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, có thể nhìn thấy được cơ bắp của hắn rất phát triển, qua lớp áo sơ mi cũng cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong người hắn…

“Lâm Hải Bình!”

Kỷ Lương dùng âm lượng chỉ bọn họ có thể nghe thấy, đọc ra tên này.

Vì, dáng vẻ của thanh niên kia, giống y như đúc người trên bức ảnh chụp mà cô nhận được.

Chương 088.2

Chuyển ngữ: Mẹ Cherry

***

Giọng nói của cô rất nhỏ, lẫn vào trong trung tâm thương mại đông đúc ồn ào, nếu không phải mấy người bọn họ đang đứng rất gần nhau, lại có thính lực hơn người, thì căn bản không thể nghe thấy. Nhưng người đàn ông kia, lại như nghe được lời cô nói, hắn nhìn cô một cái rồi xoay người, quẹo vào các khúc quanh, biến mất. Kỷ Lương vừa định đuổi theo, Hạ Vũ liền kéo cô lại.

“Đừng đuổi theo!”

“Nhưng mà…” Người kia có thể chính là manh mối, Kỷ Lương quay đầu muốn gạt tay anh ra, đột nhiên nhìn thấy một điểm đỏ hiện lên sau lưng Hạ Vũ. Anh quay lưng về phái đó, nên không phải hiện, tim cô như bị kéo căng lên, vội đưa tay đẩy anh: “Cẩn thận!”

Không có tiếng súng vang lên, nhưng mùi khói thuốc súng lại tràn ngập trong mũi. Chất lỏng màu đỏ tươi từ từ tuôn ra sau lưng Hạ Vũ, viên đạn găm vào đúng vị trí thắt lưng của Hạ Vũ, sau đó, màu quần áo xung quanh khu vực thắt lưng, từ từ sẫm lại…

Những người khác nh