
sao? Đừng quên, tôi là người sinh ra nó, máu mủ ruột thịt như vậy không phải nói một câu hai câu là có thể thay đổi!”
Tiếu Thâm lạnh lùng nhìn cơ thể Đồng Thiên Bác run run: “Haiz, ông…….thôi tôi cũng không muốn nói nữa.”
“Anh không nói thì để em nói!”
Lúc hai người đàn ông đang giằng co, cửa phòng bệnh phía sau lưng Tiếu Thâm liền mở cửa, Đồng Nhan mặc quần áo bệnh nhân một cánh tay treo trên cổ, sắc mặt bình tĩnh mở miệng.
Tiếu Thâm kinh ngạc, Đồng Nhan chỉ nhìn Đồng Thiên Bác: “Ba, đây là con tôn trọng ba nên mới gọi một tiếng ba nhưng thực lòng mà nói, ba đã từng bỏ ra một chút tình thương của ba dành cho con sao?”
Đồng Thiên Bác nhìn sắc mặt bình tĩnh của Đồng Nhan, há miệng không nói được câu nào.
Đồng Nhan nhìn ông ta, đợi một lúc lại cười, cười cực kỳ châm chọc: “Nhìn đi, chính ba cũng không dám nói, mười năm trước con bị mẹ ép về nhà họ Đồng, ở nhà họ Đồng con bị hai mẹ con Đồng Chân bắt nạt, ba nhìn thấy lại xem như không thấy, mỗi lần Đồng Chân làm sai chuyện gì đều đổ lỗi cho con, ba đều sẽ la mắng, ngược lại khi Đồng Chân thật sự làm sai chuyện gì thì ba lại nói đó chỉ là chuyện nhỏ, con rất hận người nhà họ Đồng, sau đó lại cố gắng học tập, liên tục vượt hai lớp lên đại học, khi đó trong lòng con liền thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc con đã tẩu thoát thành công.”
Đồn Nhan cười, nhớ tới con đường đại học của mình, khó có thể thấy một nụ cười “Ở đại học con biết được cái gọi là tình cảm của người bình thường, con giống như cá gặp nước tự do tự tại, nhưng bốn năm sau ba lại đuổi con ra khỏi nhà, được, con đi, khi đo thật sự con không hận ba, ngược lại ba lại cho rằng con hận ba giống như những gì bà Đồng nói? Cho nên nhiều lần tính toán tìm kế hãm hại Đồng Chân? Ba thân yêu cảu con, ba quá đánh giá cao sức hút của nhà họ Đồng rồi, ở bên ngoài sinh sống sáu năm, con sống vô cùng tốt, nếu như không phải ba không ngừng cho người tới tìm con, thì con sẽ càng sống tốt hơn!”
Phía sau Tiếu Thâm khẽ rung động, vẫn biết cuộc sống lúc nhỏ của Đồng Nhan thế nào, nhìn thái độ của Đồng Nhan đối với nhà họ Đồng cũng có thể biết trước kia cô sống thế nào nhưng bây giờ Đồng Nhan lại bình tĩnh nói ra những lời này, trong lòng hắn vẫn cảm thấy chua chát, lại có chút đau lòng.
Đi tới ôm eo Đồng Nhan, cúi đầu dịu dàng trách cứ: “ Chuyện ở đây anh xử lý là được rồi, em nhanh vào truyền nước biển, sau khi truyền xong chúng ta sẽ về nhà, năm hết tết đến rồi!”
Đồng Nhan cười, ngoan ngoãn xoay người trở về phòng, Đồng Thiên Bác quýnh lên: “Nhan Nhna, ba biết lúc trước ba làm sai nhưng bây giờ nhà họ Đồng gặp nạn, con không thể không giúp.”
Đồng Nhan xoay người khóe miệng lộ ra một đường cong, quay đầu cười mỉa mai: “Thật sự đúng là muốn tới cầu xin con sao nhưng ba nói xem, bây giờ nhà họ Đồng có gì đáng giá để con phải quay đầu lại giúp chứ?”
Đồng Thiên Bác vừa nghe càng tức hơn, rõ ràng ý của Đồng Nhan là nhà họ Đồng không có ai đáng để cô quan tâm cho nên nhà họ Đồng sống hay chết cô cũng mặc kệ.
“Vậy ông nội con thì sao, bây giờ ông nội đang ở nhà họ Đồng, từ trước đến giờ ông nội là người hiểu rõ con nhất.”
Đồng Nhan vẫn cười: “Ba yên tâm, ông nội nhất định sẽ không chịu uất úc, ba là con rể cũng không có gì khác người chỉ là tiền nhiều hơn một chút, con xem bây giờ ba không phải lo lắng cho ông nội mà tự lo cho mình trước đi, quả thật giống như lời ba nói, sao bây giờ ba không đến công ty nhanh chóng xử lý công việc, ở đây lãng phí thời gian như vậy làm gì?”
Nói xong đóng sầm cửa phòng bệnh.
Sau đó nhà họ Đồng xảy ra chuyện gì Đồng Nhan đều không hỏi Tiếu Thâm, hắn cũng không định nói, hai người chờ Đồng Nhan truyền nước biển xong liền lái xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, mở cửa nhà lại thấy cả phòng đều là người.
Tiếu Thâm sững sờ, vừa nhìn thì ra đều là những người còn độc thân.
“Cố Tiêu, cậu làm gì vậy, gần sang năm mới sao không về nhà mà tới nhà tôi làm gì.”
Cố Tiêu làm mặt thản nhiên: “Ui da, hai chúng ta có gì xa lạ, tôi ngủ nhà cậu cũng được, em dâu cũng không có ý kiến cậu gào thét cái gì?”
Đồng Nhan khoác áo vest đen của Tiếu Thâm, cánh tay vẫn còn treo trên cổ, nhìn tình huống này đoán chừng lát nữa sẽ loạn, cho nên dứt khoát đứng ở cửa tùy thời có thể bỏ chạy.
Tiếu Thâm nổi giận đùng đùng đi tới: “Tất cả về nhà hết cho tôi, đây là nhà tôi.”
Cố Tiêu làm bộ mặt đáng thương: “Đừng như vậy. Anh Lãnh đã nói rõ ràng năm nay không cho phép đến nhà anh ấy đón năm mới, sợ Nghiêm Hi động thai, nếu cậu cũng không chứa chấp vậy bọn tôi đón năm mới ở đâu chứ.”
Phía sau Nghiêm Qua cùng Lý Duệ Thần đều mạnh mẽ gật đầu.
Cuối cùng Tiếu Thâm ra tư thế, một cước đuổi hết những con sâu gạo kia đi.
Đồng Nhan nhìn phòng khách hỗn loạn: “Không ngờ thân thủ của anh tốt như vậy!” Vừa rồi Tiếu Thâm dùng thủ pháp cự tuyệt, đơn giản lại có lực sát thương lớn mà động tác có thể giữ chặt kẻ địch.
Tiếu Thâm đắc ý: “Tất nhiên, không nhìn xem chồng em có xuất thân thế nào!”
Đồng Nhan cảm thấy tần suất câu nói này xuất hiện ngày càng nhiều, hất mặt lên bĩu môi, ở bên kia Đồng Đồng cũng biểu lộ nét mặt đáng ghét.
Đ