
n định vị trí và nhìn lên đây nào. CHƯƠNG 23. ” HÃY CỨ THÍCH TÔI ĐI”. (3)Bên dưới cũng im lặng hơn.– Các em hãy xoay ghế về phía bạn của mình. Nhìn mẫu nhé. Như Ju và Hạnh Nhi lúc này.Tôi suýt té khỏi ghế. Ju và Hạnh Nhi?Nhìn đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc của Hạnh Nhi đang hướng về phía mình, tôi cười đau khổ vẫy tay lại. Liếc sang người tên Ju kế bên, cậu ta vẫn thản nhiên chăm chú nghe lời giáo viên phụ trách. Tôi bực mình, cũng chăm chú nghe! – Sau đó, mỗi em cầm một cây đàn. Ngón cái đánh 3 dây 1,2,3 bằng cách bật từ trên xuống, ngón trỏ đánh dây 4 bằng cách móc từ dưới lên, ngón giữa đánh dây 5 bằng cách móc từ dưới lên, ngón áp út đánh dây 6 cũng bằng cách móc từ dưới lên. Hãy chơi những dây cơ bản như vậy, từng người một.Cả lớp bên dưới gật gù. Cô giáo lại nói tiếp.– Từng người chơi một. Và người bạn đối diện các em sẽ nghe và sửa lại. Sau đó lại đổi vị trí. Đó là lí do cô muốn các em tìm cho mình một người bạn.Nghe đến “tìm cho mình một người bạn” đồng loạt từng ấy ánh mắt của học sinh chĩa thẳng vào vị trí tôi.Có thể nói là tôi đã quen với những ánh mắt kiểu này, nên vẫn dỏng tai nghe tiếp.– Nào. Bây giờ các em thực hành đi!Tay tôi bắt đầu run cầm cập!Bên dưới, những chiếc ghế bắt đầu kêu lịch kịch vì mọi người xoay người lại đối diện với nhau. Tôi ngồi yên như phỗng.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tại sao tôi lại phải ngồi yên như phỗng ?Rõ ràng là cậu ta chủ động muốn tôi học đàn cùng, rõ ràng chủ động lôi tôi về đây. Nói một cách chính xác, người ngồi phía trước, tên Yul kia, là người cần tôi!Gật gù tâm đắc, tôi hùng hổ xoay ghế lại. Nắm chắc tay, chuẩn bị phòng thủ!Yul đánh nhịp 5 ngón tay trên cây đàn, hất hàm.– Chơi trước đi.Tôi hùng dũng ngẩng đầu lên một góc 75 độ, hất hàm lại.– Nhường cậu chơi trước!Hàng lông mày người đối diện hơi nhíu lại, coi bộ cậu ta vừa khó hiểu, vừa bất ngờ lắm. Tôi lắc lắc đầu cho tỉnh, rồi hai tay chống cằm, bộ dạng tỏ vẻ như đang chăm chú theo dõi.Ánh mắt người đối diện trong giây lát lóe lên một ánh nhìn quái dị. Nhưng vẫn nhếch môi, lạnh nhạt đáp.– Không!– Lí do? – Tôi tiến tới.Cậu ta vỏ quýt dày.– Không thích!Tôi móng tay nhọn.– Không thích cũng phải thích!Nói xong câu ấy, tóc gáy bỗng dựng đứng cả lên khi gặp ngay cái mím môi của người phía trước. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta, chỉ dám nhìn chằm chằm vào cây đàn đối diện, rề rề giải thích.– Thì đằng nào cậu chẳng phải chơi đàn. Chơi trước hay chơi sau thì cũng có khác gì nhau đâu. Huống hồ cậu lại là người muốn tớ học đàn cùng!Những ngón tay thon dài lại gõ nhịp trên thân đàn, nhưng lần này, bị hụt. Chiếc ghế đối diện cũng khẽ nhúc nhích, cây đàn cũng đã được đặt đúng vị trí. Tôi cười gian hai tiếng. Xem ra, Yul đã bắt đầu chơi ghi-ta thật! CHƯƠNG 23. ” HÃY CỨ THÍCH TÔI ĐI”. (4)– Chỉ tôi cách chơi.Tôi suýt té ghế. Sao cơ? Yul đang nhờ tôi đấy ư? À, thì ra là Yul không biết chơi ghi-ta. Tôi chắc mẩm trong bụng, mọi ngày cậu vẫn cậy thế bắt tôi phải tới chỗ này chỗ nọ, lộng hành tàn nhẫn, trong mắt chỉ có khái niệm ra lệnh cho người khác. Nhưng bây giờ, cuối cùng trời xanh cũng có mắt, trao cho tôi xứ mệnh cao cả này. Hôm nay, cậu sẽ là người đứng bên dưới nghe tôi chỉ đạo!Nghĩ vậy, tôi gật gù.– Được! Được! Nhìn đây này.Nói rồi, thả hồn vào những giai điệu trầm bổng. Gì chứ, chơi ghi ta đối với tôi còn dễ hơn cả ăn kem.Nửa khúc nhạc đầu, tinh thần hứng khởi, chơi say mê.Nửa khúc sau, não bộ chợt nhận ra điều gì đó, bất giác thấy tê tê.Khúc cuối, thì chìm hẳn!“Chỉ tôi cách chơi?” – Cậu ta đâu có nhờ cậy tôi chỉ cách chơi. Mà là đang ra lệnh cho tôi!Còn tôi thì mang vẻ mặt hí hửng ra sức thực hiện nghĩa vụ. Sô Nô tì thì vẫn là số nô tì mà!Liếc mắt nhìn lên, gặp ngay nụ cười nửa miệng đặc trưng của cậu ta, tôi nghẹn ngào cúi đầu xuống.Rồi, lần này chiếc ghế đối diện xoay chuyển, những ngón tay cử động nhanh gọn, và âm thanh thánh thót vang lên. Bài đàn này giống hệt bài đàn mà tôi vừa chơi, chỉ có điều nó mang đủ âm sắc từ đầu đến cuối, chứ không từ nhiệt huyết sang ngờ vực rồi tràn đầy bức bối như bài đàn ban đầu kia của tôi.Tôi xị mặt xuống.– Biết chơi còn bày đặt!– Tôi vừa học.“Tôi vừa học?” ??? Tôi thừa nhận là đã bị lời này của cậu ta làm cho nghẹn muốn khóc. Bài đàn vừa nãy tôi phải tập tành gần hai tuần mới thạo, vậy mà cậu ta chỉ có nghe tôi đánh đàn một lần, là biết cách chơi?Một câu trả lời gián tiếp khinh bỉ trí thông minh của tôi!Tôi cười như không, nheo mắt nhìn Yul, thì thào hỏi lại.– Có thật không?Cậu ta không đáp vội, duỗi nhẹ tay về phía trước ra vẻ mệt mỏi lắm. Sau đưa ngón trỏ lên không chung vạch một đường nằm ngang.– Tập trung.Tôi khẽ “A” lên một tiếng, ra là cậu ta tập trung nghe tiếng đàn, nên là nhớ lâu đến thế.…Phía trên kia, cả Hạnh Nhi và Ju cũng đang chăm chú tập đàn. Coi bộ Hạnh Nhi hào hứng lắm, nét mặt cô bạn sáng bừng lên. Bên cạnh, nét mặt Ju có chút xanh xao, hình như cậu ấy hơi mệt.Đang lơ ngơ nhìn xuống, thì ánh mắt vô tình chạm ngay ánh mắt nâu của ngườ