The Soda Pop
Mặt nạ Hoàng Tử

Mặt nạ Hoàng Tử

Tác giả: Kio

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325165

Bình chọn: 7.00/10/516 lượt.

Hạnh Nhi. Hai đưá dạo này bám nhau riết, tôi lại cứ nghĩ giữa Tùng béo và Hạnh Nhi có chuyện gì, nhưng cô bạn chỉ cười nhăn nhíu : ” Thì có những chuyện chỉ con gái chúng mình mới chia sẻ được với nhau thôi.” Tôi cười hì hì, gật đầu cái rụp!Hôm nay cũng không ngoại lệ, giờ ra chơi, cả hai đứa đều phi xuống căn-tin trường, gọi hai ly kem to đủ các vị, rồi lại chạy tới chiếc bàn quen thuộc, đá đưa.– Tớ thấy hình như trường mình nghiêm túc hơn đấy. – Hạnh Nhi bắt đầu than vãn.Tôi vẫn chăm chú vào cốc kem, đồng tình.– Tớ thấy lâu rồi.– Lần trước khi tớ mới chuyển đến đây. Trường Ping Yi cũng khá nghiêm ngặt. Nhưng cảm giác lúc trước khác lắm. CHƯƠNG 22. ” KHÔNG LẼ MÌNH BỊ TIẾNG ĐÀN THÔI MIÊN?” (2)– Ngày trước thì sao? – Tôi ngạc nhiên.Hạnh Nhi chau mày, suy nghĩ mông lung, rồi lại cúi xuống gẩy cốc kem phía trước, sau mới phán.– Kênh kiệu!– Kênh kiệu? – Tôi tròn xoe mắt.– Suỵt, cậu nói bé thôi. – Hạnh Nhi vội che miệng tôi, ngó trước ngó sau, giọng nhỏ hẳn – Cậu không thấy học sinh ở đây khác những học sinh trường khác sao?Tôi nhăn trán nghĩ ngợi, đáp mông lung.– Thì đồng phục trường Ping Yi khiến những học sinh ở đây thanh lịch hơn những học sinh trường khác.Hạnh Nhi gật đầu.– Đúng. Còn gì nữa?Tôi nhăn trán mạnh hơn. – Các bạn trong lớp ít khi nói chuyện với nhau. Thành tích khủng.– Đúng. Còn gì nữa?Tối tặc lưỡi.– Tất cả đều biết Yul.Hạnh Nhi cốc nhẹ vào đầu tôi một cái, lừ mắt.– Cậu ấy. Ngốc lắm.Tôi giãy nảy.– Sao thế? Sao thế. Sao ai cũng bảo tớ là ngốc thế? Tớ hơi bị khôn đấy!Hạnh Nhi cười sặc sụa.– Đấy. Cậu ngốc ở đó đấy. – Rồi dịu giọng – Nhưng mà chính tính cách đó lại khiến người khác cảm thấy thoải mái.Tôi ngẩn người.– Khi tớ nhận được học bổng trong trường. Tớ đã rất rất vui. – Hạnh Nhi nhìn xa xôi, giọng trùng xuống – Nhưng khi tớ bước chân vào trường này, tớ thực sự hụt hẫng.– Vì sao vậy ?– Vì học sinh trong trường đều tự tạo cho mình khoảng cách. Để vào được trường Ping Yi đã khó, làm sao để học tập tốt ở đây lại càng khó hơn. Tất cả học sinh đều giỏi, đều xuất sắc. Nếu không trong số đó, thì số còn lại cha mẹ đều rất giàu. Số xuất sắc thì chỉ có ngày đêm học và học, đến lớp cũng chỉ học và học. Số có bố mẹ giàu có thì chơi với nhau.Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Nhi, mỉm cười.– Cậu đã rất cố gắng đúng không?Trong giây lát, khuôn mặt ấy sáng bừng lên.– Ừ. Tớ đã rất cố gắng. Cố gắng trong học tập. Còn những thứ khác thì….– Sao vậy Nhi ?– Tớ không thể hòa đồng được. Tớ không thuộc nhóm người chỉ biết học và học. Cũng không phải thuộc một trong số những người giàu có kia. Vậy nên tớ cô đơn và lẻ loi. Nhưng giờ thì, nhìn xem, haha, tớ đã có cậu, có Tùng và có Ju.Tôi cười, rụt rè nói.– Ừ. Chúng ta vẫn là những người bạn tốt mà.– Đấy. Cậu đáng yêu như thế đấy. Cứ ngô ngố nhưng lại không. Thành thật và trẻ con. Yêu cậu lắm đấy! CHƯƠNG 22. ” KHÔNG LẼ MÌNH BỊ TIẾNG ĐÀN THÔI MIÊN?” (3)Tôi suýt cắn phải lưỡi của mình. Rề rề hỏi.– Đây là cậu khen hay chê tớ vậy?– Haha.Rồi hai đứa cứ chí chóe một góc căn-tin như thế cho đến khi trống vào lớp học.Dạo gần đây, tôi thân với Hạnh Nhi lắm! ***Chiều thứ 7, câu lạc bộ ghi-ta của chúng tôi bắt đầu buổi học đầu tiên.Và tôi thì đang ngồi đợi Ju ở điểm chờ xe Bus.Chẳng biết thói quen này do ai khởi xướng ra, nhưng cả tôi và Ju đều gặp nhau ở chỗ đợi xe Bus để cùng tới trường. Thực ra 5 giờ chiều lớp mới bắt đầu, nhưng tôi vẫn cứ ra đây sớm hơn nửa tiếng. Vì ở nhà một mình cảm giác hơi lạc lõng. Đây là lần đầu tiên bố mẹ tôi đi công tác lâu đến vậy. Cũng gần hết hai tuần rồi!Ngồi đá đưa chân nhìn dòng người qua lại được một lúc, điện thoại tôi có thông báo tin nhắn mới từ Ju.– ” Ju hôm nay đến trường muộn! ”Liếc nhìn đồng hồ, giờ có hơn 4 giờ chiều. Tôi ngán ngẩm cất điện thoại, chẳng biết làm gì, thôi thì cứ đi bộ tới trường vậy. Ju hôm nay đến trường muộn, vậy thì tôi sẽ đến trường sớm nhất cho coi!Từ điểm chờ xe Bus tới trường cũng không xa, tôi đi liền một mạch là tới nơi. Hôm nay chỉ có câu lạc bộ ghi-ta và câu lạc bộ Thơ văn sinh hoạt, nên không gian khá là yên ắng. Cũng có thể là do tôi đến quá sớm!Lượn một vòng qua hòn non bộ, lại lăng xăng qua đài phun nước nghịch, được một lát đã thấm mệt. Lúc ngồi bệt xuống vòi phun nước để nghỉ, thấy xa xa kia, bác bảo vệ trong khu nhà quản lí ngó đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn tôi như kiểu;” Quá liều hay chưa kịp uống thuốc?”.Thẹn thùng đứng dậy, tôi chạy vội ra khu nhà phía sau trường. Có lẽ bác ấy nghĩ tôi là con dở hơi nào đó đi lạc vào trong trường rồi cứ nghĩ chốn này là công viên!Tôi tản bộ quanh khu nhà sau trường. Nơi đây vẫn là nên thơ và trong lành. Và, bí mật nhất.Tôi đưa mắt nhìn toàn bộ dãy nhà phía sau, nhưng ánh mắt lại bị rơi hụt khi thấy hai cái bóng nhỏ thấp thoáng sau dãy nhà. Chút nắng ít ỏi cuối ngày đủ để nhuộm màu hai dáng người bị khuất sau dàn hoa leo khiến hai cái bóng trải dài xuống mặt đất.Ng