XtGem Forum catalog
Mặt nạ Hoàng Tử

Mặt nạ Hoàng Tử

Tác giả: Kio

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323564

Bình chọn: 8.5.00/10/356 lượt.

ính về muộn chậm xe Bus, nam chính tình cờ đi xe đạp qua.

Tác giả kịch bản: Linh Đan.Tôi khóc ròng. Nội dung, bối cảnh, hoàn cảnh đang tiến triển như trong tưởng tượng. Vậy mà….Vậy mà….vậy mà cái tên Béo ú kia đang nói chyện với Kiệt Luân hớn hở, quay ra thấy tôi đang vẫy tay rối rít thì cũng vẫy tay rối rít lại.

Đại ý là cậu ta dịch những cái vẫy tay của tôi với lời tựa. “ Mau lại đây.”

Và cậu ta ra sức vẫy tay lại với ý: “Ừ! bọn mình đang qua.”

Đâu hay thực sự ý của tôi là : “Vào đây là chết!!!.”Tôi vuốt mặt. Vuốt mặt. Lại vuốt mặt.– Ơ. Linh Đan. Cậu chưa về sao? – Tiếng cậu bạn Béo ú kia vang lên.

Nói thật, trước đó khi trong phòng tập đàn, cậu ta trong mắt tôi thật đáng yêu khi ra sức khen tôi chơi ghi-ta hay và đỉnh, giờ thì….nhìn cái nụ cười và khuôn mặt mũm mĩm của cậu ta, sao tôi chỉ muốn…chỉ muốn cho lên bếp chiên như chiên vịt quá.

Tôi cười gượng gạo. Cố ra giọng thần bí để cậu Béo biết ý.

– Tớ chưa. Bọn cậu giờ mới ra hả?

– Ừ. Giờ mới ra. – Cậu Béo mắt vẫn sáng rực nhìn tôi.– Ồ, CHƯƠNG 4. BỨC THƯ TÌNH ĐẦU TIÊN. (2)thật là trùng hợp nhỉ. Cả bốn chúng ta hôm nay đều là học sinh mới đấy.

Giọng Quang Anh bất ngờ vang lên, tôi giật mình để ý lại. Kể ra thì cũng thú vị thật. Cả bốn đứa bỗng dưng quay sang nhìn nhau, tôi cười trừ, bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng. Không khí cũng có vẻ trùng xuống.

– Vậy hai cậu chưa về sao? 11 giờ trưa rồi đó.Tiếng Kiệt Luân vang lên, tôi thở phào vì rốt cục kịch bản của tôi cũng có thể triển khai như dự tính được rồi. Chẳng là chúng tôi có bốn người. Kiệt Luân có xe đạp thì chắc chắn cậu ta sẽ chở tình yêu của mình là cậu bạn Béo ú kia rồi. Quang Anh cũng có một xe đạp, và theo như phép logic học thì. “ Quang Anh sẽ chở tôi.” Đó là một chân lí. Và chân lí thì luôn đúng. Không cần phải chứng minh.

Tôi khấp khởi mừng thầm trong bụng.

– Ủa. Cậu đi xe gì vậy Linh Đan?

Tiếng cậu Béo ngang nhiên khiến hai đôi mắt còn lại quay sang nhìn tôi. Tôi cười khan, rụt rè.

– Tớ đi xe Bus.

– Xe Bus trường hết rồi mà. – Kiệt Luân thắc mắc.

– Nhà tớ ở đường Lê Văn X. Gần siêu thị XXX. – Quang Anh chỉ tay lên chiếc xe đạp của mình, gợi ý.

Mặt tôi chảy dài như cái bơm. Trong lòng thều thào được bốn chữ. “ Ngược đường với mình.” Nhưng mắt tôi chợt sáng quắc, gì chứ, cứ giả bộ nhà mình gần đó rồi nhờ Quang Anh đưa về, đằng nào thì cậu ấy cũng có biết nhà tôi đâu. Thời cơ đã đến, các chiến sĩ chuẩn bị chiến đấu.

– Ối! Gần nhà tớ nè.

Không phải giọng của tôi. Không phải giọng của tôi. Không phải giọng của tôi…!!!

Tiếng hét gần như phát hiện ra một điều gì đó đại loại như là kì quan thiên nhiên thế giới thứ 8 kia. – là tiếng của cậu bạn Béo ú.

Các chiến sĩ tạm ngừng phục kích. Tôi giận đến tím cả mặt.

– Nhà Linh Đan ở đâu vậy. – Kiệt Luân quay sang hỏi tôi.

Tôi cười như không, ậm ừ.

– Nhà tớ gần hồ XX. Phố XX. Ngõ XX.

– Ối! Thế gần nhà với Kiệt Luân rồi.

Lại là giọng của cậu Béo vang lên. Tôi thề, nếu mà không có mặt Quang Anh ở đây thì tôi đã nhảy bổ vào người cậu ta mà bóp cổ cậu ta. -“ Sao cậu cứ thích phá đám người khác thế nhỉ.”

Ông bà ta xưa nay có câu. “ Còn nước còn tát.” Lại nghe. “ Có chí thì nên.” Nghe nữa.

“ Dù ái nói ngả noí nghiêng/ Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.”

Không. Nhất định tôi phải cướp lấy cơ hội này.

Tôi quay sang, làm bộ mặt nghiêm túc nhất. Hạ giọng quyết tâm.

– Bây giờ đã quá muộn. Chúng ta là học sinh nên về nhà sớm sau giờ học.

Cả ba người kia quay ra nhìn nhau, rồi đồng loạt quay lại nhìn tôi. Gật đầu cái rụp.

Tôi hùng dũng.

– Nhưng hôm nay, tớ đi học lại quên điện thoại và giờ thì xe Bus trường đã hết.

Bọn họ lại đồng loạt gần đầu.

Tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Chốt hạ câu cuối.

– Bây giờ có hai xe và bốn người. Chúng ta về thôi.

Bọn họ nhìn nhau, lại gật đầu cái rụp.

Cậu bạn Béo ú chỉ tay vào mặt mình, thì thào.

– Vậy để tớ chở cậu về.

Tôi ngây người. Ngẫm nghĩ. Nếu tôi đi cùng cậu Béo thì nghĩa là Kiệt Luân sẽ đi cùng Quang Anh. Mà Quang Anh thì đẹp trai lạnh lùng nhà lại giàu, cô gái nào chẳng thích. Huống hồ….Kiệt Luân dù đã có cậu Béo nhưng cũng không có gì để khẳng định cậu ấy không xiêu lòng. Thế khác nào mang mỡ lại gần mèo.

Chợt tỉnh ngộ. Tôi gào lên.

– Không được.

Cả ba mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi sau tiếng hét nảy lửa. Tôi đảo mắt nhìn cả ba khuôn mặt, chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau, rụt rè.

– Ý tớ là tớ với Tùng không cùng đường. Ngược đường CHƯƠNG 4. BỨC THƯ TÌNH ĐẦU TIÊN. (3)nhau, nhà tớ lại xa.

Nói ngập ngừng….Rồi hắng giọng e hèm liên tục, tôi đảo mắt nhìn Quang Anh, chớp chớp lia lịa, rồi lại thẹn thùng quay đi.

Đúng là chỉ nhìn nhau đã hiểu, tôi và cậu ấy tâm đầu ý hợp quá đi. Chẳng thế mà khi thấy điệu bộ của tôi, Quang Anh khẽ “à” lên một tiếng. Rồi dõng dạc.

– Rồi tớ hiểu rồi. Tớ cùng đường với Tùng. Tớ với Tùng đi một xe. Kiệt Luân với Linh Đan cùng đường thì về với nhau. Với lại giờ tớ định qua siêu thị.

Cằm tôi rơi xuống đất cái “bộp”.

Cậu Béo bên cạnh tôi nghe thấy hai từ “siêu thị” thì đột nhiên mắt sáng rực rỡ, nhảy bổ lên xe Quang Anh, hớn hở.

– Tớ cũng định qua siêu thị. Vậy