
chức bằng kính hiển vi.” Cô đem hình ảnh đã in rõ đặt trên bàn, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh nhìn kỹ từng tấm hình. “Với kết quả này, em có ý kiến gì không?”
Lăng Lăng đem mọi khả năng có thể tính đến trình bày một lượt.
Dương Lam Hàng hết sức chăm chú nghe cô nói, mặc dù ánh mắt anh hơi mất tập trung, có phần lơ đãng.
Cô thật nghi ngờ không biết với trạng thái tinh thần hiện giờ của Dương Lam Hàng liệu có nghe hiểu cô nói gì không. Không ngờ cô vừa dứt lời, Dương Lam Hàng liền nói: “Đa phần là đúng, ngoại trừ một ít khái niệm bị nhầm lẫn.”
Anh chỉ vào hình ảnh, giải thích nguyên nhân rõ ràng rành mạch cho cô. Lăng Lăng tập trung tinh thần lắng nghe, cảm nhận sâu sắc cái gọi là “nhân tài”.
Cô tra tài liệu, thảo luận với các anh chị năm trên mất vài ngày mà chưa đâu vào đâu.
Dương Lam Hàng chỉ cần nhìn liếc qua một cái đã biết nguyên nhân.
Trong đầu anh rốt cuộc chứa cái gì vậy? Gia đình sở hữu khu mua sắm tiện nghi đến thế, nhưng anh lại vì tiền lương mấy ngàn tệ mỗi tháng mà một nắng hai sương, rõ ràng có Mercedes Benz sang trọng, nhưng mỗi ngày vẫn lái chiếc xe second-hand còn mới tám phần đi làm. Được người đẹp gợi cảm yêu thương nhung nhớ, nhưng trái tim anh lại bị một tình yêu vô vọng chiếm cứ.
Kỳ diệu! Quả là kỳ diệu!
“Em hiểu chưa?” Dương Lam Hàng ho khan một tiếng, ngón tay day day trán.
“Dạ rồi ạ!”
Nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, Lăng Lăng cảm thấy không đành lòng, đứng dậy mở cửa sổ, đi đến vòi nước rót một ly nước ấm đặt trước mặt anh.
“Cảm ơn em!” Anh uống một hớp. “Xin lỗi, khuya như vậy còn bảo em đến. Ngày mai tôi phải đi họp ở thành phố B, trước khi đi, tôi nghĩ… nên thảo luận với em một chút.”
Nghe anh giải thích như vậy, Lăng Lăng ngược lại còn cảm thấy áy náy. “Tại em không giỏi, khiến thầy lo lắng.”
Anh lắc đầu, uống ngụm nước, lông mày nhíu càng sâu.
Ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, vầng trăng non treo lơ lửng nơi chân trời xa.
Cô rốt cuộc đã hiểu người đàn ông trước mắt, anh cũng giống như Lỗ Tấn, giữ riêng cho mình một phần nội tâm thanh cao, kiên trì với sự cố chấp của bản thân, anh muốn làm một tia sáng cô độc trầm lặng giữa bầu trời đêm…
Lăng Lăng nhìn thật sâu vào mắt anh, lần đầu tiên phát hiện, nụ cười của cô hiện lên trong mắt anh rõ ràng đến thế.
…
Khoảnh khắc yên lặng.
Giọng hát uyển chuyển cất lên: “Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện, người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương…”
Đây là nhạc chuông di động của Dương Lam Hàng, dùng hai năm nay, chưa bao giờ thay đổi.
Một người cố chấp, cố chấp đến bảo thủ.
Anh do dự chốc lát rồi nhấc điện thoại.
Nhờ đêm khuya yên tĩnh nên Lăng Lăng có thể nghe thấy rõ ràng giọng nam trong điện thoại vọng ra: “Đang uống nửa chừng sao anh chạy đâu mất, đừng nói là đi tìm cô gái vô tâm đó chứ?”
Anh nhìn liếc Lăng Lăng một cái, lấy tay che mic điện thoại. “Không phải, ngày mai anh phải đi công tác, thật tình không thể uống… Bọn em không cần chờ anh, khi nào xong ghi sổ cho anh là được.”
“Còn không phải?!” Người đàn ông trong điện thoại cao giọng: “Nếu bây giờ anh không phải ở văn phòng thì em không mang họ Âu Dương…”
Anh hắng giọng, không nói gì.
“Em nói anh bao nhiêu lần rồi… Nếu anh đã không từ bỏ được thì cứ trực tiếp ôm lấy cô ấy, trao một nụ hôn nồng cháy, hôn cho cô ấy choáng váng đầu óc, sau đó nói với người ta, anh yêu cô ấy! Anh muốn kết hôn với cô ấy! Đàn ông như anh thì có cô nào mà không xử lý được chứ…”
“Sinh viên của anh đang ở đây, cậu đừng nói linh tinh nữa…” Anh đỏ mặt nhìn Lăng Lăng bên cạnh.
“A…” Giọng trong điện thoại “A!” một tiếng thật dài, sau mới nói: “Ngại quá, cô ấy không nghe thấy gì chứ?”
Lăng Lăng xấu hổ nhìn đi nơi khác, không nghe thấy? Lỗ tai sắp bị anh ta làm điếc luôn rồi!
“Được rồi, có thời gian anh gọi lại cho cậu!” Dương Lam Hàng nhanh chóng cúp máy.
“Ngại quá, em họ tôi hay thích nói hươu nói vượn.”
“Dạ…”
“Lăng Lăng…”
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh vì có chút men say nên trông như được phủ một màn sương mỏng…
Lăng Lăng mơ hồ dự cảm sắp có điềm xấu xảy ra: “Thầy Dương, thầy có chuyện gì muốn nói với em ạ?”
“Lời em họ tôi vừa nãy em có nghe thấy không?”
“Dạ?” Tư duy của cô tạm ngưng hoạt động đúng ba mươi giây, sau mới thành thật trả lời: “Có nghe thấy một ít ạ.”
“Từ góc độ của em mà nói, đề xuất của cậu ta có hơi quá không?”
Vấn đề này hơi khó trả lời.
Theo lẽ thường mà nói, Dương Lam Hàng làm chồng tuyệt đối không có gì phải chê trách.
Thường ngày chỉ biết chuyên tâm công tác, không hút thuốc, không say xỉn, không trăng hoa…
Tuyệt đối là loại được quốc gia đề cao, là con người “bốn có” của thời đại mới, có tư tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật!
Tất nhiên càng là loại được phụ nữ hiện đại coi trọng: có nhà, có xe, có tiền, lại không có vợ…
Mức độ được hoan nghênh của anh, chỉ cần nhìn tỉ lệ sinh viên đến lớp đạt 200% là đủ biết.
…
Đã là anh thì có cô gái nào mà không xử lý được chứ!
Nhưng đường tình duyên của anh tại sao lại gập nghềnh như vậy? Vì anh không có kinh nghiệm với phụ nữ sao?
“Không phải hơi… mà là thực sự quá đáng!” Lăng Lăng thành th