
i tư tiếng chờ đợi anh. Cảm giác ngày đêm chờ đợi một người bạn trên mạng log-in, ai chưa trải qua thì không thể nào hình dung nổi.
Bất kể đang làm việc gì, khi Lăng Lăng vừa nghe thấy tiếng báo hiệu có bạn đăng nhập, trong lòng đột nhiên lơ lửng, lập tức chạy như bay về phía máy tính thì phát hiện hóa ra lại là cái kẻ nhàm chán có một tiếng mà log-in log-out đến n lần, cô giận dữ đem nick của hắn kéo vào blacklist, bực bội một hồi lâu.
Càng đáng sợ hơn là sau đó còn sinh ra ảo giác âm thanh, nhiều khi đang xem tivi mà cứ thoang thoáng nghe như có tiếng đăng nhập QQ, cô tức giận vào phòng tắt QQ, nhưng chưa được năm phút lại bật lên!
Cô vò vò đầu, khinh miệt chính mình: “Thật chẳng có tí khí phách nào!”
Kỳ nghỉ hè trôi qua hơn phân nửa, Lăng Lăng ôm cái răng đau buốt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào danh sách bạn QQ, bạn bè của cô trừ vài người quanh năm suốt tháng invisible là thoát nạn, còn đâu đều bị xóa sạch.
Từ đó về sau, cô không còn nghe thấy tiếng đăng nhập QQ nữa. Mẹ về nhà sau giờ làm thấy Lăng Lăng ngồi ngẩn người trước máy tính, nói: “Cả ngày đều lên mạng hả con?”
“Không ạ, con nấu cơm xong rồi, chờ mẹ về ăn.”
“Không phải con đang yêu đó chứ?” Giọng điệu của mẹ mang vẻ tám phần khắng định, hai phần hoài nghi.
“Không đâu mẹ!” Cô chột dạ tắt màn hình, đứng lên: “Con đi mời ông ngoại xuống ăn cơm.” “Lăng Lăng, mẹ không phản đối con có bạn trai, có rảnh thì dẫn nó về nhà cho mẹ xem với.” Cô không định kể chuyện của mình, nhưng vì không muốn mẹ cho rằng cô cố tình giấu diếm nên cô thản nhiên trả lời: “Mẹ, con thích anh ấy, nhưng anh ấy đang học ở Mỹ.”
Từ cái nhíu mày rất khẽ của mẹ, Lăng Lăng đã hiểu thái độ của bà.
Không đợi mẹ lên tiếng, Lăng Lăng đã giành nói trước: “Con biết phải làm thế nào mà!”
“Khi nào cậu ta về nước?” Răng của cô đau như kim chích, cô cắn chặt miệng, cắn đến mức chân răng muốn tê liệt: “Anh ấy định cư ở Mỹ.”
Mẹ nhíu mày càng sâu, không nói chuyện nữa. Lăng Lăng cười bước qua, ôm lấy cánh tay mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con với anh ấy chỉ là bạn thôi.”
Đằng sau nụ cười, trong đáy mắt của cô ẩn chứa một nỗi cô đơn cùng chua xót không ai có thể lý giải. Cô không có lựa chọn nào khác. Sức khỏe ông ngoại cô không tốt, cần người chăm sóc, càng cần có mẹ cô ở bên bầu bạn.
Nếu cô có ba thì đã có thể tự do theo đuổi hạnh phúc của mình. Nhưng cô không có!!!
Lăng Lăng hít sâu một hơi, đè nén cảm giác đau nhức trong răng: “Con không đi đâu cả, sau khi tốt nghiệp con quay về đây làm việc, ngày ngày ở bên cạnh mẹ.”
“Lăng Lăng.” Mẹ đau lòng vuốt ve khuôn mặt sưng lên của cô: “Bác sĩ nói cái răng này của con đã sâu đến mức không còn tác dụng gì nữa, mỗi khi gặp chuyện gì không vui nó lại sưng lên… Nghe lời mẹ, lần này nhổ nó đi.”
Cô lắc đầu: “Con luyến tiếc nó!”
“Thà đau một lần còn hơn kéo dài. Sớm muộn gì cũng phải nhổ, nhổ xong trồng lại một cái răng sứ, vừa đẹp vừa không đau nữa…”
Cô cắn chặt răng, lắc đầu. Răng giả dẫu xinh đẹp vẫn là giả, chỉ để cho người khác nhìn. Khổ đau vui sướng chỉ mình cô biết. Nếu không đau làm sao có tư vị?
Giữa trưa hôm sau, anh bất ngờ đăng nhập, Lăng Lăng không dám tin, tưởng mình lại gặp ảo giác.
“Em có đó không?” Anh hỏi.
“zai!” Cô kích động đến nỗi quên chỉnh bộ gõ.
“Anh lại thất bại rồi, anh gần như đã thử qua mọi phương pháp, mẫu vật phóng đại đến hơn một trăm nghìn lần, vẫn không tìm được thứ anh muốn.”
Dây thần kinh trong răng cô bỗng co giật dữ dội, đau đến nỗi nước mắt rơi tí tách trên bàn phím. Cô đánh một hàng chữ: “Có phải chỉ có những lúc thất bại anh mới nhớ đến em?”
Nhìn những lời này, Lăng Lăng cười khổ, chậm rãi xóa đi từng chữ từng chữ. “^_^! Làm nghiên cứu sao có thể luôn thuận buồm xuôi gió được chứ, Trần Cảnh Nhuận nghiên cứu nhiều năm như vậy mới chứng minh được một công một bằng hai mà.”
“Vấn đề là ông ấy chứng minh định lý, còn kết quả tính toán lý thuyết của anh rất có thể sai.” “Anh có tính lại chưa?”
“Kiểm nghiệm hơn mấy chục lần vẫn không tìm ra chỗ nào sai.”
“Anh nghỉ ngơi chút đi, ngủ một giấc cho khỏe! Đúng rồi, em nghe nói bảng tuần hoàn Mendeleev là ở trong mơ sắp xếp thành đó.”
“Em cũng biết nhiều quá nhỉ! Anh cứ nghĩ em chỉ quan tâm đến đời sống vợ chồng của các nhà khoa học thôi.”
Cô quệt nước mắt mỉm cười, răng cũng không còn quá đau. Thì ra cảm giác thích một người có thể vui vẻ đến vậy! “Điều em quan tâm nhất là: Tại sao cái Mendeleev mơ thấy lại không phải là vợ của ổng?”
“Vấn đề này thực sự đáng suy nghĩ sâu xa.”
Lăng Lăng ngồi thẳng dậy, ấm ức cả tháng nay bốc hơi trong nháy mắt: “Rốt cuộc là anh muốn tìm cái gì vậy? Để em giúp anh tìm xem có được không.”
“Giải thích cặn kẽ chắc em ngủ gục mất, nói một cách đơn giản, nó là một thứ có thể cho đường cung số liệu lệch khỏi quy luật thông thường ở mức cực đại.” Thế này là nói một cách đơn giản sao? Cô hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Rốt cuộc là lệch đi bao nhiêu? Anh lén sửa lại đi!”
“0.000432” Cái này mà gọi là độ lệch cực đại à!! Vì mấy số lẻ sau số bốn mà anh đã bỏ mất năm năm! Quả nhiên tư duy của khoa học gia chỉ người xuất chún