Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Mặc Giản Không Đường

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328833

Bình chọn: 7.00/10/883 lượt.

Anh Đài cũng không biết, ông ấy chỉ nói là sợ bọn họ biết rồi sẽ buồn. Kỳ thực ông ấy rời đi, ta cũng sẽ buồn a, tuy rằng thằng nhãi Mã Văn Tài xem ra vui chết đi được.

Mà một chuyện khác chính là, Cốc Tâm Liên cũng rời khỏi trường.

Nàng đột nhiên đi như vậy, khiến ta có chút kinh ngạc. Nhớ tới trước đây hai ngày, lúc ta đang ốm, nàng năm lần bảy lượt tới tìm ta, nói là mang canh cá cho Diệp công tử, kết quả đều bị Mã Thống ngăn ở bên ngoài không cho vào. Lúc ấy ta sốt mơ mơ màng màng, cũng sợ sẽ lây bênh cho nàng, nên cũng không cho nàng đi vào. Đương nhiên canh cá một lần cũng không uống, chỉ ăn cháo. Sau đó không biết có chuyện gì, Cốc Tâm Liên đột nhiên nhờ người nhắn lại cho ta một câu, sau đó vô thanh vô tức rời đi, ngay cả cơ hội để ta tiễn nàng cũng không có. Sau đó Mã Văn Tài có nói với ta, hắn đã sai Mã Thống đi xem, xác nhận là Vương Lam Điền không có phái người bám theo Cốc Tâm Liên, lúc này ta mới hoàn toàn an tâm.

Cốc Tâm Liên rời đi, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay trong trường đều bàn ra tán vào. Nàng vì muốn giúp ta và đám người Lương Sơn Bá, đã đem chuyện bản thân bị bán vào lầu xanh, chúng ta vì đi cứu nàng mới vào lầu xanh kể cho Hiệu trưởng và sư mẫu nghe. Hiệu trưởng biết rõ chân tướng, đương nhiên là khen ngợi chúng ta, còn ở trên kết quả học tập và rèn luyện cho thêm điểm, nhưng mà chuyện của Cốc Tâm Liên vẫn bị người khác lén lút truyền ra ngoài. Ngay cả Mộc Cận cũng nghe nói, nàng biết chuyện liền giận ta, bảo ta về sau không được đến chỗ đó nữa. Có lẽ Cốc Tâm Liên làm việc trong phòng giặt đồ, cũng không chịu được miệng lưỡi thế gian, nên chỉ đành phải rời đi.

Có lẽ số trời đã định không cho nàng học chữ, ta đành đợi sau khi khỏi bệnh thì sẽ đến thăm nàng, mang theo một chút vàng để nàng không còn phải vất vả nuôi sống gia đình.

Trừ ngày bị ốm đầu tiên ta nhất định không chịu ăn cháo, mấy ngày kế tiếp, Mã Văn Tài luôn luôn mang cháo rau đến cho ta, bên trong nếu không cho thêm cà tím thì cũng cho trứng gà, có lúc còn cho cả tổ yến vào, bên trong đều bỏ thêm rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều đường, ta ăn vào một thìa suýt nữa hộc máu bỏ mạng.

== đây là đồ ăn cho người ăn sao…

Ta không tin tay nghề của Tô An lại tệ thế này, Mã Thống cũng nhún vai nói không phải là hắn đánh đổ lọ đường đâu, mà ta lại nhớ lại chuyện thật lâu thật lâu trước đây ta từng ăn phải một món tay gấu ngọt như chè…Hôm đó, lúc buổi chiều ta âm thầm gọi Mộc Cận tới, dặn nàng sống chết cũng phải giữ lấy công việc nấu ăn, đừng để cho người nào đó rỗi hơi quá mà hại chết ta.

Tuy rằng ở cái thời đại mà quân tử xa nhà bếp này, hắn vì ta mà làm đồ ăn, ta thật sự rất cảm kích, bất quá nếu không cần thiết thì cũng không nên lãng phí đường, ta thực sự sợ rằng vị giác của ta sau trận ốm này sẽ mất cảm giác…

Chuyện thứ ba xảy ra trong trường là ca ca của Chúc Anh Đài đến. Nghe nói là Bát ca của nàng, sau khi đến thì luôn cùng mọi người đi học, lúc về thì kéo Chúc Anh Đài ngủ chung phòng. Thật sự là ta rất hâm mộ nàng, trong nhà có nhiều ca ca như vậy, tùy tiện người nào đến cũng đều có thể nghênh ngang đi vào trường, không giống như ta, chỉ có duy nhất một vị ca ca, muốn đến thăm một chuyến còn phải hao tâm tổn trí đóng giả con gái, thậm chí lúc hắn chuẩn bị trở về, ta cũng không có cách nào đưa tiễn. Nhắc đến lại không biết hiện tại ca ca thế nào rồi.

Từ lúc ta sinh bệnh tới nay, liên tục phát sinh ba sự kiện, bất quá nói đến cùng, cũng không có liên hệ quá lớn đến ta. Chân chính làm cho ta để ý là sự kiện cuối cùng, vừa mới xảy ra, Mã Văn Tài nói với ta, hắn muốn đem chuộc Ngọc Vô Hà ra khỏi Chẩm Hà lầu

Chương 77: Uy hiếp

Hắn định chuộc thân cho Ngọc Vô Hà?

Ta lúc ấy còn đang nằm trên giường, nghe xong đầu óc hỗn loạn không ngồi dậy nổi, chỉ có thể nhìn hắn chăm chú, thản nhiên nói: “Thế nào, là vì ngày ấy chưa thu phục được hồ ly tinh, cho nên bây giờ hối hận, muốn tìm cơ hội làm một lần?”

“Ngươi lại loạn nghĩ cái gì!” Mã Văn Tài nhíu nhíu mày, cốc trán ta một cái, sau đó cũng trèo lên trên giường ngồi cạnh ta.

“Bản công tử không phải là vì chuyện kia mới chuộc thân cho nàng, ngươi cũng hiểu mà, ta đối với nữ nhân xuất thân từ nơi đó, làm sao có thể hứng thú với các nàng được. Chẳng qua, Ngọc Vô Hà kia, diện mạo thật sự rất giống mẫu thân của ta. Cho dù chỉ là bộ dạng giống thôi, ta cũng không muốn để nàng sống trong lầu xanh.”

“Nàng rất giống mẹ ngươi?” Ta lập tức nhớ đến lúc trước ở trong lầu xanh gặp Mã thái thú, nhất thời giật mình. Mã Văn Tài may mà không có chú ý thái độ của ta, chỉ cúi người xuống sờ trán ta, tay hắn lạnh như băng thật thoải mái, vì thế ta liền không ngừng dụi đầu vào tay hắn, khiến cho Mã Văn Tài nhếch môi cười khẽ, bàn tay cứ quét qua quét lại trên mặt ta.

“Chỉ có lúc này mới thấy ngươi ôn nhu văn nhã một chút…” Hắn nhẹ giọng nói, “Bất quá, vẫn là mau khỏi bệnh đi.”

“Ừ.” Ta lên tiếng, “Chờ ta khỏi rồi, liền cùng ngươi đến Chẩm Hà lầu chuộc người. Bất quá sau khi đem nàng chuộc ra, ngươi định làm gì nữa?”

“Có thể làm gì nữa, tìm cho nàng một người lương thiện rồi gả cho


80s toys - Atari. I still have