Polaroid
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Mặc Giản Không Đường

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328535

Bình chọn: 8.00/10/853 lượt.

h Đài giọng nói thanh thúy hỏi:

“Mã Văn Tài, Diệp Hoa Đường! Hai người các ngươi lén lút ở đây làm gì? Có phải định nghe trộm chúng ta nói chuyện không?”

“Bản công tử không có hứng thú nghe các ngươi nói chuyện Ngưu lang Chức nữ, ta chỉ là cùng A Đường ngắm sao thôi, có đúng không, A Đường?”

== Cái tên đáng chết này, ai bảo ngươi gọi tên của ta hả!

Ta còn tiếp tục định che mặt không chịu thò đầu ra, ý đồ giả thành người khác: “Bản, bản công tử chính là Vương Lam Điền…”

“Diệp huynh, người cũng đừng che che giấu giấu nữa, chúng ta đều biết là ngươi rồi. Những cái khác tạm không nói, nhưng mà Văn Tài huynh sao có thể ngồi ngắm sao cùng Vương Lam Điền?”

Nói cũng đúng…Trong trường, người có quan hệ thân thiết với Mã đại gia, ngoại trừ ta thì quả thực không có người khác. Ta không khỏi có chút phẫn nộ, giật giật tóc, sau đó đứng lên. Ai ngờ vừa mới rút đầu ra khỏi ngực của Mã Văn Tài, chợt nghe Lương Sơn Bá kinh ngạc hỏi: “A, Diệp huynh, sao miệng ngươi lại bị sưng?”

“…Bị ong mật đốt.” Hắn không đề cập đến thì thôi, nhưng mà đã nhắc tới, ta lại không khỏi nghĩ đến việc xấu người nào đó đã làm, liền dùng sức đá chân hắn một cái, căm giận phất tay áo nói: “Ta đi về!” Rốt cuộc trốn kĩ như vậy vẫn để người ta bắt được, cho nên vốn muốn làm người trong sạch thì giờ lại bị người ta nghĩ là ta chuyên môn đi nghe trộm, thật sự là rất oan uổng a!

“Diệp…”

Lương Sơn Bá đứng phía sau định mở miệng gọi ta, ta vừa muốn quay đầu, lại bị Mã Văn Tài kéo lấy, túm đi rồi. Xa xa quay đầu lại chỉ còn thấy hai người kia sóng vai mà đứng, không hiểu tại sao lại có vẻ đơn độc quạnh hiu.

“A Đường…” Mã Văn Tài ở bên cạnh gọi ta một tiếng. Ta nhớ tới việc hắn vừa làm với ta, không khỏi tức giận, định giằng tay ra, không ngờ Mã Văn Tài lại dùng sức gắt gao giữ chặt, miệng tiếp tục nói: “A Đường, nếu là ta, nhất định ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, sẽ không để ngọc nát, cũng không cần ngói lành. Mặc kệ Vương Mẫu Nương Nương hay là thiên binh thiên tướng, đến một người ta giết một người, đến hai người ta liền giết cả hai! Xem ai còn dám cướp ngươi đi!”

“Vương Mẫu Nương Nương là mẹ của Chức nữ, đúng không? Mặc kệ là có đúng hay không, cũng đều không phải người ngươi có thể giết!” Ta nghe lời nói của hắn, không khỏi có chút buồn cười, người này thế nhưng lại để ý câu nói đùa của Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài. Nghĩ đến đây, ta lại nghĩ đến truyền thuyết hai người bọn họ hóa thành hồ điệp bay lượn, nhịn không được liên mở miệng hỏi:

“Văn Tài huynh, nếu ngươi yêu thương một người con gái, nhưng người con gái ấy lại thích người khác, cuối cùng tình nguyện hi sinh thân mình, biến thành bươm bướm cùng người kia bay lượn, nếu biết trước như vậy, người có còn muốn ép nàng, muốn nhất định phải cưới nàng làm vợ nữa sao?”

“Thích người khác? Ngươi dám!” Mã Văn Tài nghe vậy liền giận dữ, hai tay ôm chặt hai vai ta, quát to: “Diệp Thu Đường, ngươi muốn cùng ai hóa thành bươm bướm? Ta không đồng ý! Ngươi nếu động lòng với người khác, ta hiện tại sẽ đi giết hắn!”

“Không phải, ta không có nói ta biến thành bươm bướm. Ta chỉ muốn nói, nếu ngươi có tình cảm với Chúc Anh Đài, sau đó nàng lại không thích ngươi…”

“Chúc Anh Đài?” Mã Văn Tài khẽ nhíu mày, “Chúc Anh Đài làm sao?” Hắn nói xong câu đó đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn ta có chút chần chờ, do dự rồi nói:

“Ngươi…Biết rồi?”

“Biết cái gì? Mã Văn Tài ngươi nói đầy đủ cho ta!” Ta vừa thấy bộ dạng này của hắn liền biết là có chuyện rồi, trong lòng đột nhiên nóng nảy, chẳng lẽ hắn vẫn như vậy đối với Chúc Anh Đài…Hắn rõ ràng vì ta làm nhiều chuyện như vậy, cư nhiên còn có thể thích Chúc Anh Đài, hắn làm sao có thể…

“Ngươi vội cái gì? Chỉ là cha ta nói thôi.” Mã Văn Tài liếc mắt nhìn ta một cái, giơ tay vỗ vỗ đầu ta để trấn an, lại nói: “Cha ta nói, muốn ta giao hảo với người nhà họ Chúc, nói là sau này sẽ có tính toán khác. Cái này chắc là để có lợi cho con đường tiến thân của ta sau này. Dù sao ngươi cứ yên tâm, ta vốn không có hảo cảm với Chúc Anh Đài. Nếu ngươi cũng chán ghét bọn họ, liền sớm cắt đứt quan hệ với Lương Sơn Bá đi, đừng giống như Chúc Anh Đài, cả ngày chỉ biết đi theo dân đen…đi theo mấy người thường dân.”

Hẳn là vì hắn nhớ tới lời mà ta đã nói với hắn, không thích hắn gọi người khác là dân đen, vì thế nên Mã Văn Tài vội nuốt ngược hai chữ này vào. Thấy ta còn nhíu mày trầm tư, hắn liền ôm lấy ta, “Tốt lắm, đi thôi. Cả ngày cứ lo lắng những chuyện không đâu. Chúc Anh Đài kia nhìn ngươi cũng không vừa mắt, ta cũng không vừa mắt hắn, nếu không phải là e ngại lời nói của cha ta, ta đã sớm trở mặt với hắn rồi. Ngươi cũng không cần lo lắng, người nào trong trường dám trêu chọc ngươi, Mã Văn Tài ta nhất định sau đó sẽ thu thập từng tên, xem bọn hắn ai còn dám kiêu ngạo phách lối!”

“Không, không phải, ngươi đừng đi chọc tức Chúc Anh Đài, hắn không giống những người khác.” Ta lắc đầu, trong lòng cảm thấy không ổn. Chúc Anh Đài là người của Thượng Ngu Chúc gia trang, cách Hàng Châu rất xa, tại sao Mã thái thú lại đặc biệt bảo con mình phải giao hảo với nàng? Mã thái thú là gia đình quan