
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn
Tác giả: Mặc Giản Không Đường
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328440
Bình chọn: 9.5.00/10/844 lượt.
cũng thật là, dù sao cũng chỉ là một trò chơi, việc gì phải phát hỏa lớn như vậy. Chẳng lẽ nói đi nói lại, vẫn là do ta thắng hắn, nên hắn mới tức giận? Ai, trước mặc kệ, đợi hắn trở về nói sau.
Đến lúc trở về phòng, Mã Văn Tài quả nhiên đang ở trong phòng ngủ, hắn cũng không có ngồi trên trường kỉ, mà bản thân cởi áo ngoài nằm thẳng cẳng trên giường. Thấy ta bước vào, liền túm lấy cái chăn trùm lên đầu, chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu búi tóc màu đen.
Rất nhanh sau đó, cái chăn kia tiếp tục kéo lên, ngay cả đỉnh đầu cũng không thấy nữa.
Ta dở khóc dở cười, đặt khay lên bàn, lấy một cái bánh nướng bước qua, lấy tay xốc chăn lên, “Được rồi, Văn Tài huynh, đừng tức nữa, đi ăn cơm đi. Ngươi xem này, bánh nướng hôm nay cũng không tệ.”
“Không ăn! Đừng có làm phiền ta!” Mã Văn Tài theo phản xạ gạt bánh nướng trong tay ta xuống. Ta không nghĩ động tác của hắn lại nhanh như vậy, bánh nướng rơi hết xuống đất.
Mã Văn Tài cũng sửng sốt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của ta, trên mặt cũng lộ ra vẻ áy náy sâu sắc. Ta thấy hắn coi như là biết ăn năn hối cải, cũng không so đo, liền tiếp tục khuyên nhủ: “Được rồi, ngươi cũng nên nguôi giận thôi, đi ra ăn cơm nào. Ta đã lấy thêm phần ăn cho ngươi rồi.”
Mã Văn Tài dừng một chút, thanh âm có chút dịu dàng hơn, nhưng vẫn là nói: “Buông ra!”
Hắn đại khái mà muốn bảo ta bỏ chăn của hắn xuống. Bởi vì ta sợ hắn tiếp tục trốn ở trong chăn, cho nên cứ giữ khư khư, thấy hắn nói vậy, liền nói:
“Không buông!”
“Ta bảo ngươi buông ra!” Mã Văn Tài trừng mắt, ta cũng trừng lại, lớn tiếng nói: “Ta không buông đấy! Ngươi định thế nào?”
“Ta cũng đã thua rồi, ngươi còn ở đây làm gì? Không cần quan tâm đến ta nữa!” Mã Văn Tài vẫn không chịu nhìn ta, hắn lấy gối đầu che mặt.
Ta đầu đầy hắc tuyến. Ngươi kia thi đấu trận này vốn chính là nghĩ đem chuyện chung thân đại sự ra đánh cược. Mà ta thì luôn quen thấy hắn kiêu ngạo, giờ phút này lại trở nên như vậy, ngạch, giống như…(thật sự là không biết dùng lời nào để diễn tả), tóm lại, ta không biết phải an ủi hắn thế nào…
Rối rắm nửa ngày, ta không thể không dè dặt nói: “Văn Tài huynh, ngươi đừng tức giận, cùng lắm thì ta không bắt ngươi phải khâu quần áo cũng được mà…”
Mã Văn Tài tiếp tục không hé răng.
Ta nỗ lực nghiền ngẫm ý của thiếu gia này, lại thử thăm dò nói: “Bằng không thế này đi, về sau ta sẽ không cùng đội săn bắn với đám người Lương Sơn Bá nữa?”
Mã Văn Tài vẫn tiếp tục không hé răng. Ta cũng hết cách, dứt khoát giật gối đầu của hắn, tiến đến trước mặt hắn, lớn tiếng nói: “Mã Văn Tài! Ngươi rốt cục muốn thế nào?”
Thấy ta đứng sát lại gần, Mã Văn Tài không thể tránh được nữa, lúc này mới hừ một tiếng, trừng mắt nói: “Lần này, coi như không đánh cược chuyện thành thân. Chúng ta lần tới sẽ so cái khác.”
Thì ra là bởi vì chuyện này. Mặt ta không khỏi có điểm đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Này, vẫn là sau này hãy nói…” Ta còn chưa nói dứt lời, đã bị Mã Văn Tài đột nhiên túm lấy, cả người nghiêng về phía ta, gần đến nỗi ta còn cảm thấy chóp mũi của hắn chạm vào mặt ta! Hắn yên lặng nhìn ta, thanh âm ồ ồ nói:
“Lần tới, lần tới ta nhất định sẽ thắng!”
Hắn trang trọng nói với ta. Thấy như vậy, trong lòng ta không khỏi chấn động, hô hấp cũng lập tức rối loạn. Lại thấy Mã Văn Tài lại muốn lại gần hơn nữa, ta vội vàng giơ tay đẩy hắn ra, kết quả là răng hắn lập tức bập vào mu bàn tay của ta, đau đớn đột ngột khiến ta không khỏi hít một hơi lạnh.
Mã Văn Tài cũng thấy không ổn, vội vàng bật dậy, túm tay ta ra để xem. Hắn thấy chỗ đó cũng không sao, nhưng lại phát hiện khi nãy hắn gạt mạnh cái bánh lại đập vào tay ta, lúc này lòng bàn tay sưng đỏ một mảng.
Thân thể này thật đúng là yếu ớt. Mới đập một cái như vậy đã sưng lên.
“A Đường…Là do ta không tốt.” Mã Văn Tài cầm lấy tay của ta, trên mặt lộ ra vẻ ảo não. Ta không muốn khiến hắn phải khó xử, liền kéo tay áo che đi, cười cười ý bảo hắn mau ăn cơm, không lát nữa đồ ăn sẽ lạnh. Mã Văn Tài đảo mắt nhìn, lại nhặt cái bánh nướng lúc nãy bị hắn đánh rơi xuống đất, phủi phủi qua loa rồi cho vào miệng.
“Ai, đừng ăn, cái kia bẩn rồi!” Ta lo lắng nói. Mã Văn Tài lại lắc đầu, há mồm liền cắn một cái, rất nhanh đã ăn sạch sẽ. Ta hoàn toàn bó tay với hắn, đành bảo hắn lại đây cùng nhau ăn, trên bàn vẫn còn ba cái bánh nướng và hai đĩa thức ăn. Mã Văn Tài ừ một tiếng, thò chân xuống đi giày, không ngờ hắn vừa cử động, sắc mặt đột nhiên trắng bệnh, giây tiếp theo liền ngã lăn quay trên mặt đất.
Chương 62: Hầu bao
“Hắn quả thật bị trúng độc.”
Vương Lan cô nương sau khi cẩn thận xem xét bệnh tình của Mã Văn Tài, liền đứng dậy tìm thuốc trên giá. Mã Thống đứng bên cạnh gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, một phen túm quần áo của ta, hét lớn:
“Ngươi, nếu như công tử của ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định không tha cho ngươi!”
“Buông công tử nhà ta ra! Đây cũng đâu phải lỗi của công tử nhà ta!” Mộc Cận kéo tay hắn ra, sau đó giúp ta sửa sang lại trang phục, ta không nói gì, trên mặt cũng có chút xao động, quay đầu nhìn về phía giường Mã Văn Tài đang nằm.
Vừa mới hôm qua, ta thật vất vả khuyên, hắn mới hết giận,