
Linh Nhạc vội uống hết bát rượu, nuốt luôn cảm giác cay đắng nghẹn ứ trong cổ họng. Y thẫn thờ đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà tre nhỏ chỉ được một gian, ô cửa sổ mở ra như người bên trong chưa từng đi khỏi. Thấp thoáng qua song cửa còn có thể nhìn thấy giá gỗ ngổn ngang những sách, phía trên đặt một chậu hoa nhỏ, chỉ một bông hoa trắng muốt.
Linh Nhạc vội đứng bật dậy, đạp thẳng cửa nhà tre rồi lao vào trong. Bông hoa trắng cong người tỏa hương nhè nhẹ, dù chỉ có một mình, dù giữa cả rừng đào luôn khoe sắc, ngát hương, nó vẫn lặng mình ở đó, không cô độc, chỉ có quật cường. Mùi hương này, hình như từ rất lâu rồi y vô cùng quen thuộc.
“Thần chi lục hoa?”. Viêm Hoàng theo y bước vào liền thốt lên. Con bé từng đi theo Thanh Vân sơn chủ, chắc chắn không thể nhìn nhầm.
Linh Nhạc cố gắng trấn định con tim như muốn lao ra khỏi lồng ngực của mình, hỏi lại: “Muội chắc chắn?”
“Đương nhiên”. Nàng đi tới gần bên cạnh, đưa tay phỏng theo đường nét của cành hoa, nhưng không dám chạm vào: “Muội nhìn nó suốt trăm năm, ngày nào chờ Âm Âm trở về muội cũng ra vườn ngắm nó, mùi hương này, mùi trên người Âm Âm, cả đời muội cũng không quên được”.
Linh Nhạc mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào bông hoa như muốn khắc vào tâm khảm, hình ảnh mờ ảo về một bóng hình nào đó, ngồi bên khóm hoa, cũng đưa tay phỏng theo từng cánh, như ẩn như hiện ra trước mặt. Y nhắm mắt thật chặt, một lúc sau đôi mắt đó mở ra như mang theo quyết tâm kiên định:
“Ta phải đến Đông Hải một chuyến, muội đi cùng không?”
Viêm Hoàng ngơ ngác: “Đến Đông Hải làm gì?”
Ôm chậu Thần chi lục hoa vào lòng, Linh Nhạc vừa đi vừa nói: “Tìm người muội muốn”. Cho dù đó chỉ là một mộ phần.
Giữa ranh giới Đông Hải và Nam Hải, gió lốc cuộn xoáy, sóng cao hơn trượng. Dừng đám mây lại trên cao, tạo một vòng kết giới ngăn cản, Linh Nhạc lấy chậu hoa trong tay áo ra, nhìn ngắm một hồi vẫn không thấy biến chuyển. Y lấy làm lạ: “Không phải nói dùng Thần chi lục hoa đến dẫn đường sao? Có chuyện gì xảy ra đâu?”
Viêm Hoàng bên cạnh cũng cùng quan sát, trên đường đi Linh Nhạc đã giải thích qua về truyền thuyết của Thần tộc và Vu Thiên Sơn cho nàng nghe. Những điều này Âm Âm chưa từng nói qua cho nên nàng cũng không hiểu gì nhiều. Nhưng nàng biết, ít nhất cũng phải tìm ra cửa kết giới của Vu Thiên Sơn, khi đó Thần Chi lục hoa mới có thể trở thành chìa khóa dẫn đường. Nhưng giữa mây trời sóng nước mù mịt này, đâu mới là kết giới?
Linh Nhạc nhìn hoa một lúc lâu, chau mày nói: “Nếu không chúng ta trở về trước đến tàng thư các tra thêm sách rồi quay trở lại”.
Viêm Hoàng hừ mũi: “Nếu để người ta nhìn thấy Thần chi lục hoa, muội đố Đế quân cho huynh đi tìm đấy, không khéo lại nhốt vào băng vực vài trăm nữa không chừng”.
Y cũng hiểu tính Thiên mẫu và Đế quân, hai người đó không hề muốn y dính dáng gì đến hai từ Thần tộc, ngay cả sáo Vô Ưu cũng nhiều lần muốn đoạt đi, nhưng rồi lại nghĩ đến việc tu luyện của y cho nên mới tạm quên ý định này.
Sáo Vô Ưu là di vật của Thiên quân trước đó, cây sáo từng đánh bại trăm ngàn yêu ma, cùng với quạt Xích cơ chính là chi bảo của người Thần tộc.
Sáo Vô Ưu?
Linh Nhạc bừng tỉnh, nếu sáo Vô Ưu kết hợp với Lục chi thần hoa, liệu có thể thức tỉnh kết giới không?
Y đưa chậu Lục chi thần hoa cho Viêm Hoàng cầm, trong lòng bàn tay vụt hiện ra sáo Vô Ưu, Linh Nhạc đưa lên miệng thổi, khúc sáo y quen thuộc nhất, khúc Vô Ưu.
Thiên địch hằng năm, y vẫn thổi khúc Vô Ưu cho Phượng Minh nhảy múa, nhưng y biết, đó không phải là người múa Vô Ưu vũ đẹp nhất. Mấy ngàn năm nay Phượng Minh và đại ca Thiên Kì vẫn vậy, không tổ chức hôn lễ, cũng không chia tay, cứ duy trì như thế khiến không ít người dòm ngó. Thiên mẫu cũng cực kì đau đầu vì điều này, y không hiểu rõ, không phải Thiên Kì yêu thích Phượng Minh lắm cơ mà.
Tiếng sáo Vô Ưu vang lên, từ từ mướt mát, thanh âm như nước, xoa dịu thế gian. Mơ hồ hiện lên trong kí ức, có một người con gái tung người giữa ngàn vạn đóa hoa, rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như xa thiên sơn vạn thủy, người con gái đó mặc y phục màu trắng, mơ hồ như thể chỉ một khắc sau sẽ bay lên chín tầng mây, mãi không tìm thấy. Dường như Linh Nhạc không phải thổi khúc Vô Ưu để đánh thức Lục chi thần hoa nữa, y nhập mình vào trong khúc sáo miên man, lạc giữa một khu vườn nhỏ, đắm mình trong cơn mưa hoa phiêu tán đầy sân trong tiềm thức. Ngọt ngào mà đau đớn, cảm xúc dằn xé tim y hai ngàn năm qua, khó chịu đến mức y không cách nào chịu nổi. Giọt nước mắt bất giác thấm ra từ khóe mắt, rơi xuống hòa vào tiếng Vô Ưu.
“Linh Nhạc…. hoa…. hoa”.
Ống tay áo bị ai đó kéo làm y giật mình định thần lại, nhìn Viêm Hoàng đang ngỡ ngàng run run chỉ về phía trước, Linh Nhạc ngước mắt theo hướng đó. Bất ngờ thấy bông hoa trắng lơ lửng thoát ra khỏi kết giới nơi đám mây, bay là đà trên mặt nước Đông Hải. Xung quanh nó được bao phủ một vùng ánh sáng lấp lánh bạc, tạo thành một quả cầu rực lửa vô cùng chói mắt.
Sau một khắc sững sờ, Linh Nhạc vội điều khiển đám mây đi theo Lục chi thần hoa, hai người bay tà tà giữa sóng lớn dữ dội, bọt nước bắn tan ngoài