
lớn, nước mắt không kìm lại được, Thiên Âm phải vỗ về lưng, giúp bé dễ thở. Một lúc lâu sau cô bé mới ngừng khóc được, cọ cọ trong lòng nàng.
Thiên Âm ôm lấy bé, ngồi xuống một bên.
Viêm Hoàng còn nhỏ, hơn nữa Vũ tộc từ trước đến này khi chim non mới nở, nhìn thấy người nào đầu tiên, sẽ luôn ỷ lại người đó. Dù là phượng tộc vua của trăm loài, nàng cũng ỷ lại như thế.
Cô bé nức nở xong, đôi mắt ướt sũng khiến nàng lo lắng: “Sao lại cứ khóc như vậy, sau này phải làm sao”.
Cô bé lấy tay lau nước mắt, uất ức nhìn nàng: “Chỉ cần Âm Âm không bỏ Viêm Hoàng, Viêm Hoàng sẽ không khóc. Âm Âm… mãi mãi ở bên Viêm Hoàng được không?”
Trong lòng Âm Âm từng hồi nhức nhối, nàng xoa nhẹ đầu cô bé: “Ngốc, Viêm Hoàng đã trưởng thành rồi, sao Âm Âm có thể bên cạnh được”.
”Vì sao lớn lên lại không được?” Cô bé thắc mắc.
”Vì… Viêm Hoàng là công chúa phượng tộc, sau này phải nhận cả phượng tộc, sẽ có nhiều việc bận rộn. Chờ muội lớn lên, sẽ không cần tỷ nữa”. Vuốt mái tóc trên trán bé, nàng nhẹ nhàng nói: “Viêm Hoàng luôn là đứa bé ngoan mà”.
Viêm Hoàng ngẩng đầu nhìn Thiên Âm, câu hiểu câu không, nhưng câu khích lệ sau cùng bé hiểu.
”Muội ngoan”. Cô bé đưa đưa bàn tay nhỏ bé tranh công.
Thiên Âm cười càng thêm dịu dàng, nắm bàn tay nhỏ, gật đầu: “Đúng thế, Viêm Hoàng của chúng ta là ngoan nhất, cho dù… cho dù về sau Âm Âm không thể đến thăm muội… không thể cạnh bên muội”.
”Âm Âm, lại muốn đi sao?” Viêm Hoàng như hiểu ra vấn đề, đôi mắt lại ngập nước: “Đi đâu? Viêm Hoàng cũng đi cùng”.
Thiên Âm lắc đầu, “Nơi tỷ đến rất xa, Viêm Hoàng còn nhỏ quá, không thể đi sớm vậy được”.
”Thế… khi nào Âm Âm mới về?”
Thiên Âm trầm mặc, một lúc lại nói: “… Chờ khi Viêm Hoàng học được tất cả tiên pháp, có thể một mình đảm đương được, lúc đó…”. “Đến lúc đó cô bé sẽ không cần nàng nữa.
”Được, Viêm Hoàng sẽ cố gắng mà”.
”Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời Phượng Minh tỷ tỷ nhé”.
”Được, nghe theo Âm Âm hết”.
”Còn nữa, phải chăm học, tu luyện cho tốt, ngủ cho tốt…”.
”Được”.
”Có chuyện gì có thể tìm Thanh Sơn ca ca và Lục Thủy tỷ tỷ nhé”.
”Được”.
”Buổi tối đi ngủ, phải nhớ đắp chăn”.
”Được”.
Nàng dặn dò hết tất cả mọi chuyện, nhưng sao nói bao nhiêu vẫn cứ thấy không đủ, thấy thiếu điều gì đó.Mãi đến khi từ trong lòng vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng, nàng mới biết Viêm Hoàng đã ngủ.
Vuốt ve khuôn mặt tròn đầy, nhìn thật kĩ, mấy tháng qua bé béo hơn một chút. Thiên Âm không kìm được khẽ cười, Phượng Minh là tỷ tỷ của cô bé, có nàng chăm sóc, mình còn lo lắng gì đây?
Có Phượng Minh bảo vệ, Diễn Kỳ quan tâm, Linh Nhạc thương yêu, tương lai cô bé chắc chắn sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất tam giới, cho dù có…. thiếu nàng….
Chương 85
Thiên Khải thai.
Thiên Âm không nhớ nổi mình đã đến đây bao nhiêu lần, nhưng nàng có thể chắc chắn, lần này là lần cuối.
Nàng còn nhớ rõ, sư phụ, phụ quân lịch kiếp ở đây, khi đó bốn phía đều là chúng tiên nhân ngồi quanh, nàng cầm tay Bạch Vũ ca ca, ngồi ở nơi cao nhất nhìn. Bây giờ, ở đây yên tĩnh đến vậy, trừ nàng ra, không bóng người nào khác.
Giờ Bạch Vũ ca ca đã phi thăng thành công, mà nàng… có lẽ, có lẽ còn có thể gặp y một lần.
Nghĩ như vậy, nàng lại khẽ cười, đúng là có lẽ… một chút, nàng cũng không bằng tu vi của Bạch Vũ ca ca.
Nhưng sư phụ, cứ xem như, xem như là một chút an ủi đi.
Nơi này tiên khí dày đặc bởi vì hằng năm đều nhận chín trọng thiên lôi, tiên khí giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào cơ thể, nhưng nàng lại không cảm thấy đau chút nào. Lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn khoảng không xung quanh.
Nhìn ngắm…
Thật lâu sau, nàng bỏ hài ra, đi chân trần lên giữa chính điện lạnh như băng, nhoẻn miệng cười, như hao hết khí lực toàn thân để có nụ cười đẹp nhất. Nàng đưa tay ra, cúi đầu hô một tiếng.
”Phụ quân, sư phụ”. Nàng cúi đầu, nắm chặt cây quạt trong tay, mở quạt ra, giọng nói đầy ý làm nũng: “Tiểu Âm múa cho hai người xem, được không, nếu múa không tốt cũng không được chê đâu”.
Nói xong nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bắt đầu nhảy múa, mỗi bước chân, mỗi cái xoay tròn đều như nhảy hết sức mình, giống như trút toàn bộ sinh mệnh vào điệu múa. Nàng không hề mở mắt, có lẽ đã buông tha hết thảy, không gì ảnh hưởng đến nàng được nữa, dù là cả sắc trời âm u kia.
Thiên giới rung chuyển, một ngày nàng ở đây, sẽ khiến cho khắp nơi tranh luận, có người nhớ tới nàng là người thiên tộc cuối cùng, muốn nàng ngồi lên vị trí kia. Cho nên thiên đế không chứa được nàng, không vì điều gì khác, vì thiên giới bây giờ, không thể có lần thứ hai nổi loạn.
Cho nên với y, sự tồn tại của nàng đã là một sai lầm.
Thiên đế cho dù phải bỏ đi tai họa ngầm này, cũng phải có lí do. Cho nên nàng cho y lý do tốt nhất.
Ra đi lạc thiên kiếp.
Chỉ cần nàng chết dưới thiên kiếp, chẳng những bảo về được Thanh Vân, cũng bảo đảm thể diện của thiên đế.
Điều này… không thể tốt hơn.
Mây đen cuồn cuộn đến, từng đạo thiên lôi từ từ ngưng tụ, xẹt qua trời cao, cả bầu trời âm u vụt sáng.
Ầm một tiếng, tia lửa điền như con xà lớn, tàn sát cả chính điện, âm thanh vang vọng cả trời, giống như sinh mệnh sắp tiêu tán nơi t