
chạy xuống ngay bên bàn nó , ôm chầm lấy nó tíu tít nói:
_Anh Việt Kute của em, em nhớ anh chết mất à
Mấy đứa kia nhìn cảnh tượng vừa rồi thì cứ trỗ mắt ra nhìn, mồm há muôn rớt luôn cả quai hàm; còn Hưng, hắn Ly thì chết đứng luôn tại trỗ trả hiểu gì luôn…
_Nhóc, nhầm hàng rồi _Nó đẩy cô bé đó ra
_Hả? _Nhỏ ngơ ngác
_Anh Việt đây cơ mà, chị là Việt Anh à. Có mỗi thế mà nói k biết bao nhiêu lần mà vẫn nhầm là sao zị? _Nó mắng iu nhỏ
_Hả, hehe lôn, lôn roài, lỗi kỹ thuật tý ấy mà. Tại lâu quá rồi k gặp 2 người mà cũng tại 2 anh em 2 người giống nhau quá à, Việt Anh lại mặc đồ boy nữa nên là…ui anh Việt iu quý của Qualy _Nhỏ liến thoắng 1 hồi rồi đẩy nó ra ôm chầm lấy 2 nó
_Hì, lâu lắm k gặp em, nhóc lớn quá rồi à nha _VIệt dịu dàng xoa đầu Linh
_Ai vậy Việt ?_Nhỏ Ly lên tiếng hỏi, nhìn nó cười nhưng nụ cười tỏa ra sát khí ngùn ngụt khiến ông Việt nhà ta cũng cảm thấy có gì đó bất ổn ở đâu đó….
_à à…hì đừng lo, nhỏ này là Lee Qualy , hay tên Việt Nam là Hoàng Thùy Linh đó, nó là em họ xa của tui với hai tui chứ hổng có yêu đương gì đâu à, con bé ngây thơ lắm, yên tâm đi _Nó hiểu ý nhỏ bạn nên vội vàng giải thích
_Ồ! Vậy hả?, um, chào Linh nha, tui là Ly_Quách Ly Ly, rất vui được quen bạn _Ly nhìn Linh nở nụ cười tươi
_Um, Linh rất sẵn lòng _Linh cũng đáp lại bằng nụ cười tươi k kém
_Rùi, Linh lại đây chị giới thiệu thêm cho em 1 số bộ mặt đáng nói. Tên này là Nam, Vũ Anh Nam , đại thiếu gia nhà họ Vũ thay bồ như thay áo nên em đừng có mà chết hắn nhé _Nó cố tình nhấn mạnh cụm từ “thay bồ như thay áo”
_Hì, Linh rất vui được biết anh _Linh cúi chào lễ phép
_Rồi, tiếp, tên này la Phạm Gia Hưng, đại thiếu gia nhà họ Phạm_Nói rồi nó léo tên Hưng dậy (vì tên này đang úp mặt vào bàn ngủ thì phải, hết nói nổi)
_Um, chào anh ạ _Linh cười, cúi người chào
_Hì….chào Linh _Hưng sau 1 hổi mãi mới nói ra được, nụ cười cũng đầy gượng ép
Lúc bấy h Linh mới để ý thấy rằng giọng nói này quen quen….k, phải nói là rất quen, chính xác thì cái giọng nói mà Linh k thể nào quên được …ngẩng lên nhìn để xác nhận lại rằng thì 4 mắt chạm nhau, 2 con tim đau đớn, 1 người k tin vào mắt mình…..Linh bỗng dưng ấp úng , giọng nói run run:
_Ơ…anh…….
_Ủa? sao mặt 2 người đần thúi ra zị ?_Nó ngó Linh rồi lại ngó sang tên Hưng
_À, k có gì đâu_Linh đỏ mặt quay đi
Hưng cũng lấy tay che mặt quay đi cái khuôn mặt đỏ lên của mình nhưng dù có làm vậy thì cái khoảng thời gian sững lại kia của Hưng với Linh cũng k thoát giỏi mắt của 1 số vị tiền bối già trước tuổi và có thâm niên nhiều năm cua gái …
_Ủh mà lạ ghê hén, người đó đâu rùi Linh _Nó nhớ ra gì đó, bắt đầu ngó dáo dác đưa mắt tìm…
_Dạ, anh ấy còn bận nhiều việc bên Anh nên anh ấy bảo k về đâu ạ _Linh hiểu ý nó
_HẢ? CÁI GÌ? K VỀ Á? _Nó hét lên như k tin vào tai mình
_Ấy, chị đừng cáu tại….._Linh cố gắng giải thích cho nó hiểu
_Hừ, được lắm. Hai, cho em mượn điện thoại _Nó cắt lời Linh, với nó chẳng có lời giải thích nào ở đây cả
_Này, lại tính quậy gì đấy? Mà điện thoại em đâu ? _Hai nhìn nó
_Haizz, bình thường có dùng làm gì đâu nên vất péng ở nhà roài. Thui, mau đưa em mượn lẹ đi, nhanh lên _Nó nói 1 cách hồn nhiên, vế sau nhắc lên thì 2 răng lại nghiến kèn kèn báo hiệu điều chẳng lành
_Ờ, nhẹ tay với anh ấy thôi đấy _Hai nó rút cái Iphone 4 màu đen bóng loáng của mình ra đưa nó
_Xem xét _Nó buông 1 câu cực kì vô tình rồi cầm máy bấm bấm 1 dãy số điện thoại ngoại quốc nào đó
_Gì vậy ? _Hắn hỏi hai nó bằng ánh mắt khó hiểu khi nhìn thấy hành động kì cục của nó
_Chậc, chọn lúc nào k chọn lại chọn đúng lúc này.Haizz, thôi rồi Nam ơi mày gặp đối thủ rồi_Việt vỗ vai thằng bạn chán nản an ủi
_Là sao? _hắn đã k hiểu h càng k hiểu hơn
_Xem thì rõ _Việt mặt về phía nó
_Alo! _đầu dây bên kia nhấc máy
_Ai vậy ?_Nó hơi khựng lại 1 chút khi nghe đầu dây bên kia là 1 giọng nữ vang lên
_Dạ, tôi là thư kí của ngài Lee.Xin lỗi cô, ngài Lee đang bận họp nên hiện tại k nghe máy được ạ, cô có muốn nhắn gì k? _Giọng nữ nhỏ nhẹ hỏi nhưng thực ra cũng khá là bất ngờ vì chưa bao h có 1 cô gái nào lại có được số điện thoai di động của ngài chủ tịch cả, bởi ngài vốn là người ít nói và cũng k bao h thích trăng hoa hay là dành chút tình cảm vé nhỏ nào cho phái nữ cả….
_Tôi k quan tâm hắn bận cái quái gì cả. Bảo hắn mau ra đây ngeh điện thoại k là tui đánh sập cả tòa nhà YG cao chọc trời của ổng cho xem _Nó đe dọa, giọng cực kì lạnh lùng nhưng cũng cực kì cáu giận. xem chừng người mà nó tìm mà gặp nó h có lẽ chết k toàn thây là truyện nhất định xẽ sảy ra mà k cần tiên đoán…
_Dạ, cô là….._Giọng nữ có vẻ e dè và lo lắng
_Mika, Mika Nakashima _Nó nói gần như sắp hét nổ cả máy bên kia luôn
_Dạ, cô đợi cho 1 chút ạ _Cô thư kí lúng túng nói. Lần đầu tiên trong đời cô lại gặp 1 cô gái có bá khí đáng sợ như vậy
1 lúc sau thì 1 giọng nam trầm nhưng ấm đầu bên kia bắt máy 1 cách vội vàng…..
_Alo!
_LEE RYAN _Nó hét lên làm người tên Ryan ở đầu dây bên kia muốn thủng màng nhĩ luôn. Hai nó với Linh nhìn nhau chỉ biết lắc đầu ngao ngán, hắn thì trố mắt nhín nó
_Hì, chào em gái yêu quý, gọi anh