Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Love School

Love School

Tác giả: Nhật Hạ (MewoMewo)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322423

Bình chọn: 7.00/10/242 lượt.

u…

“Thiên Du ư? Cái tên này định làm gì không biết…”



Tiếng động cơ xe vang lên mỗi lúc một gần. Chiếc BMW của tụi nó dừng lại trước khu đất trống, Mạnh Hoàng chạy vào đầu tiên, sau đó là Tuấn Kiệt, rồi mới đến Diệu Chi và Trâm Anh…

Hoàng và Kiệt nhanh chóng giải quyết xong bọn đàn em canh gác, chạy thẳng đến chỗ nó đang bị trói.

Hiện trường lúc này được Trâm Anh chia làm 4 nhóm: nhóm 1 là Hoàng và Kiệt, nhóm 2 là cô và Chi – đang tìm cách lẻn vào chỗ nó đang bị trói, nhóm 3 là những tên đã chết, nhóm 4 là những tên còn sống. Nhưng cô không biết rằng, bên ngoài còn có 1 nhóm khác đang đánh nhau, với một người.

Thêm một tốp khác lại lao ra, đánh nhau với hai cậu con trai. Nhân lúc không ai chú ý, Diệu Chi và Trâm Anh chạy tới cởi trói cho nó.

– Đến lúc này chị không để yên được rồi. – Trâm Anh nói rồi cởi chiếc áo khoác trên người ra, để lộ ra bộ váy không dây, bờ vai trắng, lộ ra hình xăm đôi cánh đen trên vai.

Cô chạy ra giúp hai người kia một tay. Cơ hội thắng sẽ cao hơn rất nhiều.

Sau khi Tuấn Kiệt giải quyết xong người cuối cùng trong tốp vừa rồi, Diệu Chi chạy đến, hỏi han cậu. Chỉ còn một mình nó đứng im.

– Tưởng vậy là xong à? Tiếp tục – Hoàng Phong ra hiệu cho đám đàn em nấp sẵn bên ngoài nhào vô. Người Phong muốn thấy mặt vẫn chưa đến. – F*ck, tụi nó đâu hết rồi, sao không đứa nào chạy vào hết vậy?

– Đại ca, kế hoạch 2, thất bại rồi…!

CẠCH…

Có tiếng lên đạn, phát ra từ sau lưng nó. Một người con gái, giơ súng lên, chuẩn bị bắn…

Hoàng nhìn sang chỗ nó, bất gíac, anh chạy tới, thật nhanh, ôm lấy nó, xoay một vòng…

ĐOÀNG….

———————————————————————————-

‘.YiYuo.’

Đã in dấu dép

GAME SHOW ⭐

Aizzzza ~ Súng nổ rồi kìa *chỉ chỉ*. Hờ hờ, thử óc phán đoán của mọi người xem, ai bị bắn vậy ta? Khoan *lên đạn*, cấm nói bắn Yi đang đứng gần đó ghi chép nhé, Yi bắn chết đấy *bằng bằng*

Good luck! Yeeeee…! = ̄ω ̄=

———————————————————————————-

P/s: chap này Yi diễn đạt không hay, vì Yi không rành viết đập nhau quáng nhau, aizzza ~ Mọi người thông cảm cho Yi nha… Arigato! À, báo cho mọi người một tin là cuộc sống của cái đám hot boy hot girl này chuẩn bị yên bình, quay lại cuộc sống trường học rồi ếy…! CHAP 19: MƯA, MÁU VÀ NƯỚC MẮT…Bello minna…! Không biết mọi người có mong chờ chap 19 không, nhưng Yi thì Yi vẫn up *cười vật vã*, yaaaaaa =DEnjoy ~zzzzzzzZ
zzzzzzLoadingzzzzzzzZ
zzzzzZĐOÀNG…Tiếng súng vang lên, xé tan sự yên lặng vốn có của màn đêm tĩnh mịch [hay đúng hơn là sự hơi-bị-ồn-ào lúc đánh nhau nhỉ?'>.Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống, một hạt, hai hạt, những hạt mưa cứ nối đuôi nhau tí tách rơi…Tất cả mọi người đều dừng lại, Diệu Chi và Tuấn Kiệt đang diễn cảnh sến súa cũng ngưng, họ đang quay lưng về phía nó. Trâm Anh cũng thôi không đánh nhau nữa, cô từ từ đưa mắt sang hướng tiếng súng vừa vang lên.Nó nhắm mắt lại, cảm thấy mình như đang ở trong vòng tay ai đó? Mạnh Hoàng? Đừng như thế chứ, nó không muốn anh vì nó mà một lần nữa gặp nguy hiểm… Từ bé tới giờ, nó không muốn ai vì nó mà bị thương, nhất là những người nó yêu thương.Thật sự, không biết vì lí do gì, nhưng ngay từ lần gặp mặt trong trường, nó đã xem Hoàng là ANH TRAI, nó có cảm giác Hoàng và chị nó, có một điều gì đó khá mơ hồ… [yayyy, ai nói chị Băng không thông minh nè :”>'>ĐOÀNG…Một tiếng súng nữa lại vang lên. Từng hạt mưa mỗi lúc rơi một nhiều.Nó mở mắt, đẩy Mạnh Hoàng ra. Anh vẫn an toàn. Thế nào lại thế? Hoàng không sao, vậy viên đạn đó đi đâu?Sau khi đẩy anh ra, người đầu tiên nó nhìn thấy, là hắn. Cơ mà hôm nay lạ nhỉ? Gió đang thổi khá mạnh, nó nhìn hắn từ sau lưng, thấy có vẻ khác. Đâu rồi vạt áo khoác luôn tung bay trong gió? Chắc lẽ hôm nay hắn đổi phong cách? Chịu kéo dây kéo áo khoác à?Cơ mà người vừa nãy định bắn nó, là Thanh Hiền sao? Cô ta đang nằm dưới nền đất lạnh, trên tay hắn, cũng cầm một khẩu súng. Có lẽ nào… [anh Du quá máu lạnh, khoan, hay là Yi máu lạnh cho con đó chết sớm nhỉ? -_- Cơ mà ai bảo con nhỏ đó dám bắn lén nó làm giề. Biến sớm.'>– Này, cô…hết chuyện gì làm…nên…đi lung tung…để mọi người lo lắng…hả? – hắn nói, bước chầm chậm về phía nó, đặt tay lên vai người con gái đứng trước mặt.– Không cần anh quan tâm…! – nó hất tay hắn ra, quay lưng lại. Có vẻ như nó vẫn còn giận chuyện tối qua.– Băng Băng, anh…giữ lời hứa rồi…đấy nhé! Hoàng…không sao rồi.Nó nghe hắn nói câu đó thì giật mình, cứ như là nghe sét đánh bên tai. Nhưng, sao giọng nói của hắn, không còn vẻ cao ngạo, nghịch ngợm như hằng ngày nữa? Nó quay mặt lại, nó như không tin vào mắt mình nữa. Hắn đang từ từ ngã xuống, nó ôm hắn vào lòng, thật nhanh.– Này, Thiên Du, Thiên Du, anh bị cái gì thế hả? Này…!Đáp lại câu hỏi của nó là sự im lặng đáng sợ. Gần như hắn đã mất đi ý thức rồi. Nó thấy lo, lay lay người hắn. Bất giác, một giọt nước rơi ra từ khóe mắt nó, không phải là nước mưa. Nó thật sự thấy lo, có phải đây là cảm giác tưởng chừng như sắp mất đi người mình quan tâm?Tuấn Kiệt buông tay Diệu Chi, chạy nhanh tới chỗ nó.Cậu vội kéo nhanh dây kéo áo khoác của hắn xuống, để lộ ra vết thương vẫn đang chảy máu. Suy luận của cậu đã đúng, kéo áo