
_ Cường nhìn Vương nóiNó tới gần mộ ba nó ngồi xuống, hắn cũng đi theo và ngồi cạnh nó.– Em không sao chứ _ hắn hỏi– Không, chỉ là… _ nó nói nhưng mắt vẫn nhìn mộ ba nó– Mai đi học chưa, anh tới đón _ hắn nói– … _ nó nhìn hắn _ ừ, sao cũng được– Vậy mai anh tới đón emTối đó mọi người cũng về hết, căn nhà lại trống rỗng như lúc ban đầu. Nó bước xuống lầu vào phòng khách để nhớ lại cái xác ba nó đã nằm đó hai ngày qua.– Em vẫn còn nhớ ba sao _ anh nó nói– Anh…._ nó nhìn anh nó– Ổn rồi mà _ anh nó ôm vai nóSáng hôm sau– Em sẽ đi học sao _ anh nó hỏi khi thấy nó mặc đồng phục bước xuống bếp– Em nghĩ ở nhà chỉ khiến em không thấy khá hơn đâu _ nó nói– Ừ, em cứ đi học để thấy thoải mái _ anh nói– Dạ– Mà em có muốn đi du học không _ anh nó hỏi– Du học sao– Công ty anh nhận được đối tác lớn, có thể sẽ ở bên kia một thời gian dài– Rồi sao, anh hai sẽ bỏ em ở lại sao– Anh muốn em qua đó cùng em….– … _ nó không nói gì nhìn anh– Nhưng nếu em không muốn thì anh có thể cử người khác qua đó _ anh nói– Anh cũng không yên tâm khi em ở một mình _ anh cầm ly sữa lên uống rồi nóiKính Kong– Ai mà tới sớm vậy _ anh nó đứng dậy– Anh Đức đó _ nó nói _ em đi học đây– Hì, hai cái đứa này _ anh nó cười– Anh tới sớm vậy _ nó nói– Đi học cùng em thì không thể muộn _ hắn cườiBọn nó tới trường, với sự dòm ngó của bao con mắt của học sinh khác.– Gì đây chứ _ Ly đứng đằng sau lưng nó– Ôi trời, chuyện quái gì vậy _ Ngọc nói– Anh à, đã mấy ngày em không thấy anh tới trường _ Hồng nói với vẻ mặt vui vẻ nhưng khi thấy hắn đang đi cùng nó thì khuôn mặt liền biến sắc.– Anh đi cùng cô ấy sao _ Hồng bước tới trước mặt nó– Không phải chuyện của em _ hắn nói rồi kéo tay nó đi– Nói chuyện chút đi _ Hồng giữ tay kia của nó lạiHắn nhìn nó, nó nhìn hắn rồi quay qua nhìn Hồng. Nó gật đầu nhìn hắn, hắn buông tay nó ra rồi bỏ đi trước.– Ra sau trường đi, ở đây nói chuyện không tiện _ Hồng nói rồi bước đi nó đi theo– Hồng muốn nói chuyện gì đây _ nó hỏi– Đầu tiên tôi muốn xin lỗi vì đã nói dối cậu, xin lỗi cả về chuyện người giúp việc nữa– Hồng nghĩ tôi quan tâm tới chuyện đó sao _ nó cười khinh bỉ bởi nó nghe được những từ đó được thoát ra từ miệng Hồng, Hồng đã thú nhận mọi chuyện– Tôi yêu anh Đức, tôi đã biết mọi chuyện trước khi cậu biết cơ, nhưng anh Đức không nhìn tôi lấy một lần. May mắn là tôi đã được chọn làm người xem mắt với anh Đức. Thú vị thật, ông trời như mỉm cười với tôi vậy _ Hồng nói– Nói hết rồi đúng không _ nó khá ngạc nhiên về những điều Hồng nói nhưng giờ nó thật sự chẳng quan tâm đến điều đó nữa– Tôi còn một việc muốn nhờ cậu _ Hồng nói– Hồng nghĩ tôi sẽ giúp Hồng sao _ nó quay lưng bỏ đi nhưng nghe Hồng nói thì dừng lại– Không lâu tới chúng tôi sẽ đính hôn trước mặt gia đình hai bên… _ Hồng nói _ vì vậy hãy tránh xa anh Đức của tôi đi, cậu không có cửa đâu– Hừ, cậu nghĩ tôi quan tâm hả _ nó nói– … _ Hồng quay đi rồi bỗng dừng lại nói _ à, mà tôi phải công nhậ gan cậu không hề nhỏ, khá là dũng cảm– Nói vậy là ý gì _ nó hỏi– Chiếc đồng hồ Rolex chứ…cậu cũng mạnh miệng lắm _ Hồng cười chế nhạo nó– Chẳng lẽ cậu là người xíu bạn ấy làm chuyện đó _ nó nói– Biết sao được _ Hồng nhún vai _ tôi con nhỏ đó nợ tiền bạn cùng lớp, tôi chỉ giúp thôi– Làm sao mà…– Cậu thắc mắc chuyện gì chứ… _ Hồng nhếch môi– Hồng học ở Thiên Vương lâu rồi sao _ nó hỏi– Ngu ngốc, cậu nghĩ tôi học ở Đình Phong sao…sao cậu ngây thơ thế– Hồng nói dối tôi mọi điều sao _ nó ngạc nhiên– Người giúp việc…cũng có việc cần dùng _ Hồng cười– Đê tiện mà _ nó nói như không tin vào điều mình mới nghe– Tóm lại tôi muốn cậu tránh xa anh Đức của tôi ra, đừng phá hỏng chuyện giữa tôi và anh ấy_ Hống nói– Cô nghĩ tôi sẽ rảnh rỗi để phá hỏng chuyện hai người à….– Tôi mong những lời cô nói là thật _ Hồng nói rồi bỏ đi– Cướp của người khác làm của mình thì không bền đâu _ nó nói khi Hồng còn nghe rõ– Tôi không quan tâm đâu _ khi Hồng bỏ đi nó cũng bỏ điLúc nó lên tới lớp Linh tới bàn nó, ngồi xuống đối diện hỏi nó– Đi đâu mà giờ mới tới– Gặp Hồng _ nó nói– Ây…con quỷ đó nói gì vậy _ Linh đập bàn– Nói mình tránh xa anh Đức, bọn họ sắp đính hôn _ no trả lời– Đồ mặt dày _ Linh thở hắt _ nó nghĩ sao mà nói thể với cậu vậy– Kệ đi _ nó vỗ vỗ mặt con bạn mình nóiLinh bực bội vùng vằng suốt buổi học, gặp ai cũng mắng, cũng khó chịu. Ai thấy cũng né xa, sợ bị liên lụy. Nó cũng tránh mặt hắn, nó không biết nếu gặp rồi sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Tốt nhất nên tránh mặt cho lành.– Nè _ hắn gọi nóNó giật mình khi nghe hắn gọi, vội vàng bỏ chạy thật nhanh để không bị hắn tóm– Em đứng lại cho tôi _ hắn hétNó nhăn nhó vẫn cứ chạy, mặc kệ lời của hắn– Gần tới nhà rồi, chạy nhanh xíu nữa thôi _ nó cắm đầu cắm cổ chạy– Tới rồi tới rồi _ nó mừng rỡ khi nó chạm tới cánh cổng nhà nó– Em không nghe tôi gọi em saoHắn lấy tay chặn cánh cổng lại không cho nó mở ra. Nó xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất.– Không nghe– Vậy sao _ hắn tiến tới đứng trước mặt nó, giữa cánh cổng và nó _ vậy sao em lại bỏ chạy– Làm gì có _ nó vênh mặt lên cãi _ sao tôi phải bỏ chạy– Sao em lại hỏi tôi, tôi đang hỏi em mà _ hắn nói– Ơ….mà thô