Teya Salat
Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình…!!!

Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình…!!!

Tác giả: Uyên Đặng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323005

Bình chọn: 9.00/10/300 lượt.

ốt ghê _ Thiện đứng dậy bê khay cơm sang bàn khácRa khỏi nhà ăn Linh nghe được cuộc gọi của ai đó liền chào nó rồi chạy lên lớp. Giờ này nó cũng chẳng biết đi đâu. Tính ra gốc cây sau nhà ăn ngôi một xíu thì nó bị hắn kéo tay đi.– Nè, gì vậy chứ _ nó vùng vằng không chịu đi theo– Em đừng gây thêm sự chú ý _ anh kéo mạnh nó điNghe hắn nói nó nhìn xung quanh, làm gì có ai ma chú ý, giờ này giờ ăn mà. Mọi người đang ở giới nhà ăn chứ ở trên này làm gì. Hắn kéo nó tới sân thượng khối 12 rồi thả ra.– Đây là đâu _ nó nhìn nhìn rồi hỏi– Sân thượng khối 12– Gì ?_ nó trợn mắt nhìn hắn rồi quay lưng tính bỏ đi nhưng hắn ngăn lại– Đi đâu– Anh điên à, đây là khối 12 đấy, các học sinh không được tới khối khác ngoài giờ học đâu _ nó đẩy hắn qua một bên– Đừng đi _ hắn giữ nó lại _ tôi chỉ muốn hỏi em một câu thôiNó quay lại nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.– Hỏi gì ?– Tôi làm gì em giận sao?– Hứ…sao lại hỏi tôi, làm sao tôi biết được– Em bơ tôi ?– Không có– Em không nói chuyện với tôi ?– Thế anh đang nói chuyện với không khí à– Em không chịu nhìn tôi ?– Tôi phải quan tâm đến chuyện đó hả _ nó khó chịu ra mặt– Em không quan tâm tôi nữa– Ôi trời, sao tôi phải quan tâm anh chứ– Vậy xem như tôi nhìn nhầm, tôi bị ảo giác _ nói rồi hắn đẩy nó qua một bên rồi đi xuống để nó một mình trên nàyNó ngồi thụp xuống, thở mạnh khổ sở. Nắm chặt cổ áo lại, nó bịt mồm mình lại để không phát ra tiếng động. Hai hàng nước trôi nhẹ trên má nó, vô định rớt xuống nền.– Làm tốt lắm Bảo, mày làm tốt lắm– Anh ấy không thể nào là của mày, vì vậy đừng để ý đến anh ấy nữa.Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 19 Ngồi gần hắn nó khó chịu quá, không thoải mái như những ngày trước. Mặc dù nhờ có hắn nên tin đồn thất thiệt được giảm hắn, nó không bị chú ý như lúc ban đầu. Nhưng vẫn không xót nhưng tiểu tiết nhỏ khiến mọi người chú ý.– Gia Bảo, làm bài tập chưa, giảng tui bài này coi _ Thiện cầm quyển vở tới gần nó ngồi xuống.– Bảo không biết làm, không hiểu gì hết _ nó nheo trán viết viết lời giải ra giấy– Tui chẳng hiểu những gì thầy nói nữa là– Các em, mở vở ra thấy kiểm tra bài _ Thiện mệt mỏi đứng dậy về chỗ khi thầy lên tiếng– Thịnh em chưa làm bài sao _ thầy lắc đầu– Tốt lắm, không hỏ danh là lớp phó học tập phải không Ly– Ôi trời, cậu ta chép bài tập của tôi đấy _ một đứa con gái lên tiếng nói nhỏ với bạn mình– Thiện chưa làm sao _ thầy nhìn thằng nhỏ– Em không biết làm _ Thiện trả lời thẳng thắn đến mức thầy muốn đánh rớt quyển vở của nó– Thể còn Gia Bảo _ thầy quay qua nhìn nó– Em chỉ làm được một nửa, phần sau em không thể làm– Tại sao? Em cần biết một thiên tài thì không tồn tại hai chữ “ không thể “ không– Nhưng….– Thầy à, tụi em mới lớp 10 thôi _ chưa nói hết câu Thiện chen ngang lời nó– Hajzzz, có lẽ ta hơi vội vàng….thôi được, thầy cần lớp ta cử người tình nguyện kèm cho các em mới vào _ thầy bước lên bục giảng nhìn xuống _ ai tình nguyệnKhông ai hưởng ứng lời thầy nói cả, bởi chính xác bản thân tụi nó còn chẳng hiểu bài thì kèm cho ai nổi kia chứ. Thầy lắc đầu mệt mỏi.– Vậy thầy chỉ định _ thầy vửa chỉ vừa nói _ Lực kèm cho Thiện, Ly kèm cho Thịnh, Đức kèm cho Gia BảoCả lớp quay lại nhìn tụi nó như sinh vật lạ. Đức nghe thầy nói tỉnh ngủ ngẩng đầu dậy xem mình có bỏ lỡ chuyện gì không. Nó mồm chữ Ô mắt chữ O nhìn thầy.– Thầy ấy điên rồi _ vài người bàn tán– Không còn gì thắc mắc ta bắt đầu bài học mới, các nhóm kèm có thể bắt đầu học từ hôm nay2 giờ đồng hồ vất vẻ ngồi cạnh hắn trôi qua, nó vội vàng thu dọn sách vở để ra về. Nó đứng dậy, hắn cũng đứng dậy. Nó ngại ngùng bước ra về trước.– Gia Bảo _ trước cổng trường Vương đứng đợi nóHắn xuống sau liền thấy Vương đón nó thì bực bội khó chịu. “ Có người đón rồi mà, cần gì một thằng như mày. Mày đâu có bằng người ta “ hắn nghĩ thầm trong bụng. Đứng nhìn nó khuất xa hắn mới về nhà– Em muốn đi đâu không– Không anh, cho em về nhà đi _ nó mệt mỏi trả lờiThật sự với nó lúc này vô vàn chuyện xảy ra dồn dập làm nó thấy bối rối. Nó có cảm giác hắn thích nó, nhưng nó lại chẳng thấy biệu hiện nào cho thấy điều đó cả. Nó cũng biết anh Vương và Khánh cũng thích nó. Nó biết hết, nó cảm nhận được hết, chỉ là nó không muốn nói ra thôi.– Thứ 7 này khi học xong ta sẽ gặp gia đình nhà kia _ hắn vữa vào tới nhà khách ba hắn đã lên tiếngHắn bước thẳng đi coi như không nghe gì. Mở cửa phòng, hắn ném cặp lên giường rồi thả mình nằm xuống. Nhìn lên trần nhà hắn lại nghĩ đến nó.– Chẳng lẽ cảm giác lần này của tôi với em là sai sao _ nhắm mắt lại hắn đánh một giấc tới 7 giờ tốiTin tin“ – Ta có thể học ở đâu “– Ai vậy…hay là _ nó đọc tin nhắn mà ngạc nhiênTừng chuyện buồn vui khi em bên anh đậm sâu đến ngỡ ngàng,

Khiến con tim lạnh lùng ngày nào cũng vỡ tan.

Khi mà không gian đứng yên,anh chầm chậm nhớ đến em.

Để rồi nhận ra cảm xúc như đang dần phai đi.Nói sẽ thôi không quan tâm nhau nữa, không vương vấn nhớ nhung.

Mà sao em cứ lo lắng dành cho anh thêm những ân cần.

Để yếu đuối, để nuối tiếc khi…em…em…để em đi.(Từng chuyện buồn vui )– Alo– …. _ đúng là anh ấy rồi nó nghĩ– Gì vậy, hôm nay không h