Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326280

Bình chọn: 8.5.00/10/628 lượt.

hí bức người, hoàn toàn không có đường thoát, trên trời dưới đất không có gì lưu luyến, nhưng hàm răng lại run lên, một chữ cũng không thốt lên được, cảm thấy toàn thân phát run, quả thực mảy may không thể nhúc nhích, chỉ sợ khẽ chuyển động liền tê liệt – -thì ra, nhũ mẫu là gà mái mẹ tu thành kia không hề nói sai câu nào, phụ thân Nhiếp Phần của ta ở chốn Tiên giới đích thực được coi là ma đầu, lại cùng với dì có mối thù sát phu.

Ánh mắt của dì trước giờ đối với ta lạnh nhạt cũng không có gì sai.

Đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, nếu là ta, nhìn thấy con gái của kẻ thù ngay trước mắt mình, chỉ sợ không biết đã bóp chết bao nhiêu lần rồi!

Giao Vương lạnh lùng nói: “Thiên giới phán mẫu thân cô nương lãnh chín chín tám mốt đạo thiên lôi, nghe nói thiếu niên vẫn theo bên người thay nàng ta cản một đạo. Đợi đến khi Nhiếp Phần chạy tới, nàng ta đã hồn phi phách tán, lục đạo khó tìm.”

Ta đứng thẫn thờ tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, giống như giờ phút này trên người bị một cái xích sắt khóa chặt, vừa nặng nề vừa khó chịu, nhưng may mắn lại có thể giúp ta thẳng người mà đứng, không ngã xuống đất, vô duyên vô cớ trở thành chuyện cười cho kẻ khác. Giọng nói của Ly Quang gần ngay bên tai thế nhưng lại xa tận chân trời: “Thanh nhi, Thanh nhi, nàng sao rồi?”

Ta mờ mịt ngẩng đầu, trước mắt là một gương mặt ôn nhã như nước, tóc dài như tảo biển, trong ánh mắt tràn ngập nét lo âu. Ta chậm rãi nặn ra chút ý cười nhợt nhạt: “Không, Ly Quang, ta rất khỏe. Chỉ là trước nay ta chưa từng nghe nói qua chuyện của mẫu thân, khó khăn lắm hôm nay Giao Vương có nhã hứng, muốn đem chuyện này nói cho ta biết, nếu không ta vẫn hoàn toàn chẳng hay biết gì…”Trong tim một trận đau nhức, chỉ hận không thể cứ như vậy mà quên đi, đem hết thảy mọi chuyện trước nay đều ném bỏ. Thế nhưng trong lòng hiểu rõ, thân thể ta khỏe mạnh thế này, muốn cho qua chuyện, chẳng qua là ước muốn viễn vông mà thôi.

Giao Vương đã biểu lộ rõ ràng vẻ chán ghét, ta đương nhiên phải lập tức cáo từ, nhưng ta lại nợ Nhạc Kha một ân tình lớn, hắn mặc dù không mong báo đáp, ta lại không thể không báo. Trước mắt đành phải mặt dày ở lại, đợi hắn sau khi khỏe lại, lại rời đi.

Ta lấy lại bình tĩnh, hướng phía Giao Vương đang ngồi, nói: “Đa tạ Giao Vương chỉ điểm, chuyện của mẫu thân năm đó, người nếu như đã dùng tính mệnh để gánh vác, bây giờ đương nhiên lại không thể chỉ trích người. Về phần…Về phần Tu La thành chủ…”

Mắt ta chua xót, trước mắt hơi nước dày đặc, trong lòng cực kỳ khó lựa chọn, cũng không biết nên nói gì biểu lộ tâm tình phức tạp của ta đối với vị Tu La thành chủ này. Ban đầu khi quen biết người, chỉ cảm thấy hòa nhã dễ gần, không câu nệ lễ tiết, thực hợp tính tình của ta, sau này biết người là phụ thân của Đan Chu, mặc dù có ý xa cách với người vài phần, nhưng người lại chưa từng có ý trách móc…Dì với người có thâm thù khắc cốt ghi tâm, nhưng lại có ơn giáo dưỡng với ta …

Ta bị kẹt ở giữa hai người, chỉ cảm thấy tiến thoái đều không được, sau này nếu như gặp mặt, một lời không hợp hai người lại đánh nhau giống như lần trước trên đỉnh Phượng Dực Nhai, ta nên ngăn cản thế nào đây?

Bản thân cho là phụ thân của Đan Chu, bây giờ lại trở thành phụ thân của ta, nhưng ta đã mất đi niềm hạnh phúc ngọt ngào như ôm bảo vật trong ngực ban đầu, chỉ cảm thấy thêm phần nặng nề, lại bảo ta bước chân vào núi Đan Huyệt một bước, nội tâm ta áy náy vô cùng, không thể nào nguôi.

Ta chậm rãi hướng về phía Giao Vương hành lễ, cáo từ mà đi. Tâm thần hoảng loạn, cũng không biết ông ấy lại nói vài điều gì đó, cư nhiên một câu cũng không lọt vào tai. Chỉ là cuối cùng tiến đến cửa điện, nghe được một câu nghiêm khắc của Giao Vương: “Giao tộc ta không tốt, cũng không thể cùng thành Tu La kết đồng minh…Điều này há thế nào là thượng sách?”

Giọng nói Ly Quang lại mãnh liệt chưa từng thấy: “Phụ vương…”

Tâm thần hoảng loạn, nghe qua cũng như gió thổi bên tai, không vào trong đầu. Chỉ chậm chạp mà đi, phảng phất tựa như có thể nhìn thấy nhị công chúa không câu nệ bất cứ chuyện gì củanúi Đan Huyệt, đôi mắt đẫm lệ quỳ dưới núi, dáng vẻ tiều tụy ôm con gái thơ bé tiến đến chịu phạt, lúc đó, ta nhất định cũng đã làm khó mẫu thân rồi!

Ta bất quá mới sinh, nhưng bị mẫu thân phó thác cho dì nuôi dưỡng. Dì luôn luôn đoan trang nghiêm khắc, trước nay ta vẫn có chút oán trách, cho rằng người đối với ta không mấy quan tâm, bây giờ tỉ mỉ ngẫm lại, dì nếu như mỗi ngày muốn đối mặt với ta, ắt hẳn là sẽ nhớ tới người dượng Phượng Đàm bị bộ tộc Tu La sát hại?

Phượng Đàm, nhất định là một nam nhân ôn nhã như sóng nước êm đềm, thân tình như ngọc trong suốt, mới có thể khiến dì hoài niệm ròng rã gần vạn năm.

Lại nhớ, trên đỉnh Phượng Dực Nhai đêm đó, nam nhân bị ta gọi là “Dượng”, là “thúc thúc” ấy, hướng về phía dì nói: “Xích Diễm, vì sao ngươi không trả tiểu công chúa của ta lại cho ta?”

Trong lòng giống như hoàng liên, đắng vô cùng.

Thì ra, tất thảy đều sai lầm.

Chương 24: Ngoại Truyện: Quay Đầu Vạn Dặm, Người Xưa Không Còn [Thượng'>

Nhị công chúa Điểu tộc Bích Hoàng được hơn hai vạn tuổi,