
với Phượng bào ngũ sắc của Đan Chu, cực kỳ tinh xảo, cực kỳ sặc sỡ lóa mắt.
Đôi mắt Ly Quang lộ ra một tia khẩn trương: “Thanh Nhi có thấy áo choàng này quá sức xa hoa?”
Ta vui rạo rực trong lòng, xoay một vòng, liên tục lắc đầu: ” Ly Quang có điều không biết, loài chim chúng ta trước giờ vẫn luôn chú trọng bề ngoài, giống như Đan Chu có được Vũ Y ngũ sắc, có thể nói là có được lợi thế lớn, việc tuyển phu quân nhất định cũng sẽ thuận lợi vài phần. Nếu không nhờ vào Vũ y ngũ sắc, nàng ấy sao có thể trở thành Thiên hậu nương nương tương lai?”
Lời này thật sự có vài phần hạ thấp Đan Chu, nàng ta có thể cùng Thiên gia kết hôn, dung mạo xinh đẹp đương nhiên quan trọng, trọng yếu nhất vẫn là gia thế. Chỉ là ta trước giờ vẫn luôn thích bôi nhọ nàng ta, cơ hội tốt thế này lý nào lại có thể nói câu công bằng?
Ly Quang biết rõ tật xấu của ta, ánh mắt chợt lóe, có chút buồn cười: “Chỉ sợ cơ hội như vậy trao cho Thanh nhi, Thanh nhi cũng sẽ không nguyện ý?”
Nói xong cầm Côn Lôn kính trong tay lên, bắt đầu xem xét tỉ mỉ.
Ta nhớ tới cuộc sống thường ngày của Đan Chu thật giống cảnh cá chậu chim lồng, không nhịn được thấy thật đáng thương. Đột nhiên nghe thấy Ly Quang kêu lên: ” Đây – Lẽ nào lại là…”, đem Côn Lôn kính lật qua lật lại trên tay nhìn ngắm kỹ càng.
“Đúng thực là Côn Lôn kính!” Hai tròng mắt hắn sáng rực, kích động không thôi: “Thanh nhi làm thế nào lại tìm được bảo bối này?”
Ta có vài phần thất vọng: “Ly Quang chưa từng thấy qua Côn Lôn kính?”
Hắn lắc đầu, thử niệm chú ngữ, bề mặt tối đen của Côn Luân kính một chút cũng không suy suyển, chỉ còn cách đem nó đưa lại cho ta.
Ta vẫn chưa hết hi vọng, lại hỏi: “Ly Quang mấy ngày nay có gặp qua Nhạc Kha?”
Trong nháy mắt, ta thấy thần sắc hắn cực kỳ không tự nhiên, ánh mắt dời đến trên người bạch hổ Nhạc Kha, ta không nhịn được vỗ vai hắn cười lớn: “Ly Quang a Ly Quang, ta cướp lấy bạch hổ ngươi nuôi để thay ta trút giận, ngươi thế nào lại có thể hồ đồ như thế? Ta nói là nói Nhạc Kha Tam thái tử Long Vương, không phải chỉ con hổ này.”
Gương mặt như ngọc của hắn lập tức hiện lên chút đỏ, vừa gật gật lại vừa lắc lắc đầu. Bạch hổ Nhạc Kha bắt đầu đứng dậy rề rề đi qua, thấp giọng gừ gừ, như thể cực kỳ bất mãn việc ta chọc ghẹo nó. Ta sờ sờ cái đầu to của nó, an ủi: “Một con hổ phàm trần nho nhỏ, chưa từng đắc đạo tu tiên, lại trùng tên với Đông Hải Long cung tam thái tử điện hạ, chẳng phải là tam sinh hữu hạnh hay sao?”
Dưới tay là một khoảng không, Bạch hổ có chút tức giận kiên quyết quay đầu sang chỗ khác, nhất định không cho ta sờ.
Ta ngượng ngùng thu tay về, cười khan: “Ly Quang có điều không biết, con hổ ngươi nuôi ban đầu tính tình khá tốt, không ngờ ta ngủ hai trăm năm, tính khí cáu kỉnh này lại trở nên lớn như vậy.”
Cửu Ly ở bên cạnh sung sướng khi người gặp nạn: “Tỷ tỷ cả ngày bắn nhạn, lại nói nhạn mổ vào mắt. “(giống vừa ăn cướp vừa la làng?)
Lúc đó ta không biết nó có ý gì. Chỉ có chút lo lắng nhìn về hướng đỉnh núi Nữ Sàng, nơi đó từng là cảnh trời trong xanh không một gợn mây, mà nay nhìn từ xa xa cũng thấy tiên khí lượn lờ, thế nhưng nếu như từ vị trí bên dưới của ta nhìn lên, ma chướng khí hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ.
Ta ngủ say suốt hai trăm năm, tiên thuật đương nhiên sẽ lơ lỏng, nếu như yêu ma nhân lúc này ồ ạt tấn công, sợ là chỉ trong một giờ ba khắc tính mạng cũng chẳng giữ được.
Ly Quang nhìn theo ánh mắt của ta, mắt cũng lộ vẻ ưu lo: “Thanh nhi, hai trăm năm nay ta vẫn thường xuyên lui tới, mặc dù chướng khí sau núi càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không rõ yêu ma vì duyên cớ gì, lại chưa từng quấy nhiễu đến thế.”
Tối hôm sau, ta viết một tấu chương báo cáo sự việc lên thiên giới, chính là lúc vừa niệm tiên chú, gửi tấu chương lên thiên đình, thì loạt loạt quả cầu lửa từ đỉnh núi lao đến, thẳng hướng về phía tấu chương.
Tấu chương ta tốn công phí sức viết hết một đêm, trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi, phiêu tán trong không khí.
Hướng về đỉnh núi, nơi đó một mảnh tĩnh lặng, đêm nay trăng sáng sao thưa, chim chóc ẩn nấp, mãnh thú cũng không thấy bóng dáng, một màn diễn ra trước mắt vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác, căn bản là chưa từng có quả cầu lửa nào xuất hiện.
Ta mặc dù tiên thuật thấp kém, nhưng rốt cuộc cũng coi như có chút kiến thức, có thể đốt tấu chương ta đã niệm tiên chú thành tro bụi, đây không phải là lửa của hỏa châu bình thường, mà là Tam vị chân hỏa.
Chẳng trách ta thiếu chút nữa bị đánh cho hồn phi phách tán-hôi phi yên diệt, không thể đầu thai.
Ta trở lại trúc viện, đèn sớm đã tắt, Cửu Ly ngồi trên bàn đá bên trong viện, đôi đồng tử đỏ thẫm trong bóng đêm sáng đến kinh người, bên trái lão hổ Nhạc Kha nằm phủ phục phía dưới , Thỏ tinh cùng Tử Hồ cũng im lặng đứng hầu.
Ta đoán bọn họ đều đã thấy việc tấu chương bị đốt, miễn cưỡng cười nói: “Đã quá nửa đêm, sao lại không đi ngủ, còn tập trung trong viện làm cái gì?”
Tử Hồ run giọng hỏi: “Đại tiên, bây giờ làm thế nào?”
Ta kiếm một cái ghế đá gần nhất ngồi xuống, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp.
“Cửu Ly, đệ đã ở bên tỷ tám