
uỷ hoảng sợ, đều cho rằng ở đâu đó xuất hiện một con ác thú chuyên nuốt hồn phách, nhưng theo phụ thân thấy, án này cũng nên kết thúc rồi.”
Lúc này ta đau lòng rối rắm, chỉ cảm thấy phụ thân cứ bàn luận quanh co như vậy, không hiểu được là có ý gì: “Vậy theo phụ thân, U Minh Thiết Kỵ và án Minh giới thất lạc hồn phách có quan hệ gì?”
Phụ thân còn chưa mở lời, Nhạc Kha đã nói: “Ta nhớ lần trước ở Đông Hải, trong lúc Thiên giới sát phạt Giao nhân, Tu La Vương từng câu về hai U Minh hồn phách, lẽ nào có quan hệ với hai hồn phách này?”
Phụ thân nở nụ cười tán thưởng: “Thiên Đế quả thật có mắt không tròng, không chú ý đến đứa con đôn hậu trước mặt mà lại đi lập đứa con lòng dạ như rắn rết làm Thái tử Thiên giới. Hai hồn phách này vốn không phải là Thiên binh thiên tướng, mà chính là hai ông cháu trong một thôn làng ở phàm giới, bị trời giáng đại hỏa, thiêu cháy thành dáng vẻ như vậy, nên mới có lời đồn về câu hồn luyện binh. Tộc Chiến thần thật đáng giận, vì để chiến tranh sát phạt, U Minh Thiết Kỵ hồn phách không đủ liền giáng xuống thiên hỏa ở những thôn trang hẻo lánh nơi phàm gian, đem toàn bộ hồn phách trong thôn câu về. Vì sợ sự tình bại lộ, nên những hồn phách có thể sử dụng được thì giữ lại, số không dùng được còn lại thì thi pháp khiến toàn bộ bị hôi phi yên diệt, cũng không thể lại nhập luân hồi.”
Thì ra Thiên giới tôn xưng là chiến thần anh linh, phụ thân của Thiên hậu nương nương, được chúng tiểu tiên thi lễ cúng bái, chẳng qua cũng chỉ như vậy, so với nam nhi quang minh lỗi lạc của Tu La giới thì đúng là quá mức bỉ ổi vô sỉ.
“Lẽ nào thật sự không thể trừng trị những kẻ bại hoại này?”
Phụ thân nâng tay, từ trong ngực lấy ra một chiếc bình gốm nhỏ màu trắng ngọc, đưa cho Phương Trọng: “Phiền Phương Trọng đi một chuyến đến U Minh Giới, đưa chiếc bình nhỏ này cho U Minh Vương. Đương nhiên sẽ có người đem chuyện tấu lên Thiên đình.”
Phương Trọng nhận lệnh rồi đi.
Cờ trướng phấp phới, vạn mã phi nhanh. Liệt Hỏa hí vang một tiếng, vỗ cánh lao lên không trung, sau lưng đội quân Tu La chặt chẽ bám theo, vượt biển mà đi, phụ thân ở trên thành Tu La cao rộng xa xa dõi mắt trông theo.
Liệt Hỏa chính là tọa kỵ của phụ thân, nhưng người hành tẩu tứ hải, ghét Liệt Hỏa so với đám ngựa nơi phàm gian nhiều hơn một đôi cánh, lại không thể thu nhỏ, biến thành hình dáng của một con ngựa bình thường, vì vậy vẫn ghét nó, không chịu cưỡi nó. Từ khi ta phát hiện ra nó ở chuồng ngựa trong cung, lúc nào cũng thân thiết gần gũi với nó, đến bây giờ Liệt Hỏa đã không thể nào xa rời ta.
Bên bờ Thiên hà, sau hơn vạn ngày, Thiên tộc và Tu La tộc lại khai chiến lần nữa. Trên làn khói ráng màu tím đó, Lăng Xương mình mặc giáp trắng, cưỡi kỳ lân kim sắc mà đến, sau lưng Thiên binh thiên tướng áo giáp chói lòa, đao kích san sát, nước sông Thiên hà cuộn trào, ồ ạt xô tới.
Lăng Xương lướt trên không trung vượt qua Thiên hà, múa kích cưỡi kỳ lân, ý cười vẫn rạng rỡ như xưa: “Tiểu ngốc điểu, Bổn vương phái sứ giả cầu hôn, nàng liền cưỡi ngựa đến, một câu trả lời có cần phải long trọng như vậy không?”
Trong lòng ta bỗng dưng đau nhói, mũi kiếm hướng về cái cổ như ngọc của hắn: “Lăng Xương, vốn dĩ tộc Tu La ta cũng không có ý đơn phương khơi mào chiến sự, nhưng ngươi gửi tới cặpTuyền khách châu, tàn nhẫn bạo ngược, đừng trách bổn công chúa đem binh đến vì Ly Quang đòi lại công đạo!”
Ý cười trên mặt Lăng Xương vẫn không suy giảm: “Tiểu ngốc điểu…A, là Tu La công chúa. Bổn vương suýt chút nữa lại quên mất, còn cho rằng nàng vẫn là một cung nga quét dọn nho nhỏ trong điện của Bổn vương. Nàng nói xem năm đó nếu Bổn vương nạp nàng vào cung, liệu hôm nay nàng có thể mình mặc chiến giáp Cửu Thiên Huyền Phượng, cưỡi ngựa đến Thiên hà không?”
Chư tướng Tu La sau lưng thô giọng hô: “Công chúa, với tên tiểu nhân này cần gì phải giải thích rõ ràng? Hạ lệnh một tiếng, đợi bọn thuộc hạ vượt qua Thiên hà, bắt tên tiểu tử này về để công chúa trị tội.”
Áo choàng đỏ rực như lửa sau người ta tung bay phần phật, mũi kiếm hướng ra xa xa, một lệnh hạ xuống, tức thì bộ tộc Tu La đã như sói như hổ, ngồi lên lưng ngựa vỗ cánh bay đi, che khuất bầu trời, khoảng không trong xanh trên đỉnh đầu nháy mắt liền đen kịt, hai bên xông đến giáp lá cà, Lăng Xương phóng kỳ lân tới, lúc cách đỉnh đầu ta năm bước thì ngạo nghễ nói: “Tiểu ngốc điểu, chi bằng chúng ta đánh cược, nếu nàng thắng, tùy theo ý nàng. Nếu Bổn vương thắng, nàng liền gả cho Bổn vương, thế nào?”
Lời hắn nói có vẻ chắc chắn như vậy không khỏi khiến ta nghi hoặc. Nhưng bổn tiên trước giờ vốn dĩ tài đánh cược không cao, lại đau lòng vì cái chết của Ly Quang, há còn có thể rảnh rỗi mà tán gẫu với hắn? Thanh Linh bảo kiếm trong tay chém tới, hung hăng nói: “Lăng Xương, tên tiểu nhân vui buồn thất thường nhà ngươi, bất luận bổn tiên thua hay thắng, cho dù bộ tộc Tu La không còn nam nhi đi nữa cũng sẽ không gả cho cái đồ tiểu nhân như ngươi!”
Lăng Xương vung kích đỡ Thanh Linh bảo kiếm của ta, chậc chậc than thở: “Bổn vương trước đến giờ còn tưởng Tiểu ngốc điểu không vui không giận, nhưng hôm nay