Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327764

Bình chọn: 9.00/10/776 lượt.

ta: “Thiên đế trưởng tử mặc dù chân thân là rồng, nhưng cũng không thể bị con một a đầu cưỡi lên cưỡi xuống đi dạo vòng vòng được.”

Ta vốn chỉ định túm đuôi rồng, mong mượn chút lực mà bay một vòng, không ngờ phụ thân lại nghĩ trắng ra như vậy. Lại càng không ngờ tới, Nhạc Kha thế nhưng lại biến về chân thân, hào sảng nói: “Thanh nhi nhanh leo lên, ta chở nàng đi đằng vân.”

Bổn tiên mấy ngày nay làm ổ dưỡng thương trong Tư Hoàng Điện, sớm đã ngột ngạt bức bối, lý nào vẫn còn khách khí, một bước nhảy lên lưng hắn, hai tay nắm lấy sừng rồng, bạch long nhẹ nhàng chuyển mình, chở theo ta lượn hai vòng trên đầu phụ thân rồi hướng bên ngoài thành mà đi. Bên tai tiếng gió vù vù dữ dội, ta chỉ loáng thoáng nghe được một câu trong gió: “…Còn không mau đuổi theo…”, nhìn ra sau, một đám người tóc đen đang bám phía sau, dẫn đầu chính là Hùng Lực.

Ta ở trên lưng rồng cười đến cực kỳ vui vẻ.

Mấy ngày nay nhìn thấy Nhạc Kha làm hộ vệ làm đến hưng trí bừng bừng, ngày ngày hai mắt sáng rỡ đứng canh, không thèm để bổn tiên vào mắt– bổn tiên ở trong điện ngày đêm bất an, trằn trọc trăn trở, có lúc từ bên trong cửa sổ lén lút tìm hắn, thấy những vết xanh tím trên mặt hắn đã mất đi, lại là một lang quân tuấn tú, cả ngày tươi cười đứng bên ngoài điện, dẫn tới đám thị nữ trong cung cứ không ngừng đi đi lại lại, bổn tiên càng hận không thể để tất cả hộ vệ Tư Hoàng Điện đều vào trong phòng để bảo vệ chứ không phải đứng ngoài cửa điện. Trong lòng không khỏi bực bội khó chịu, giống như nước sôi trên bếp, bên dưới là củi lửa cháy dữ dội, thiêu đốt mạnh mẽ, ngũ tạng trong lồng ngực đều quay cuồng bện thắt lại. Ta hung hăng đóng cửa sổ, nôn nóng lo lắng đi qua đi lại trong điện. – – chỉ mới nửa tháng đã gầy đi một vòng.

Phương Trọng từng thong thả mỉm cười trên dưới đánh giá ta, vừa lắc đầu thở dài vừa nói: “Công chúa tội gì phải khổ sở như vậy? Ngày ngày thấy người trong lòng đứng ngoài cửa, lẽ nào không nhịn được mới gầy đến thảm hại như thế?”

Lòng không nhịn được?

Bổn tiên trước giờ vững như bàn thạch, lẽ nào lại không nhịn được? Ai bảo con rồng ngốc đó đem chuyện ta tự mình cầu thân nói ra, khiến bổn tiên ở trước mặt phụ thân mất hết thể diện? Huống chi, hắn đến giờ cũng chưa từng thừa nhận lỗi lầm với bổn tiên!

…….

Một ngày này ta cưỡi rồng vùng vẫy giữa sóng biếc dưới núi Tu Di, có lẽ quá mức vui vẻ, tiếng cười không ngớt, vui quá hóa buồn, lúc trở lại cung, thế nhưng trong cung ai nấy đều rỉ tai thì thầm, nét mặt cổ quái.

Sắc trời hãy còn sớm, phụ thân vẫn ở trong Thất Diệp Đường bàn chính sự. Lúc ta đi ngang qua, bên trong điện không ngờ có không ít người đang đứng. Bà Nhã Nhĩ và Phương Trọng cũng xếp hàng đứng trong đó. Thấy ta và Nhạc Kha cùng nhau tiến vào, người nào người nấy nét mặt đều không tốt.

Phụ thân buổi sáng còn bức ép Nhạc Kha hiện ra nguyên thân cõng ta đi núi Tu Di du ngoạn, lúc đó người vẫn còn cao hứng lắm, thế nhưng hiện giờ khóe môi lại nhếch lên, mang theo nộ khí.

“Ai chọc phụ thân không vui? Con ra ngoài bất quá mới nửa ngày, thế nhưng đã khiến phụ thân giận đến như vậy?”

Bã Nhã Nhĩ đưa mắt ra hiệu vào chiếc hộp tinh xảo đang đặt trên bàn. Ta bước tới, chậm rãi mở ra, lập tức một luồng ánh sáng ấm áp xuyên qua chiếc hộp chiếu ra bên ngoài. Lúc mở hộp ra hoàn toàn, mới có thể nhìn rõ, bên trong hộp là hai viên trân châu tỏa ánh sáng dịu dàng, nhu hòa như ánh trăng, so với ánh trăng còn ấm áp hơn.

“Đây là vật gì?” Ta ôm chiếc hộp quay đầu nhìn Nhạc Kha.

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, lẩm bẩm nói: “Tuyền khách châu? Tuyền khách châu?”

Ta cực kỳ ngạc nhiên: “Tuyền khách châu là cái gì?”

Hắn giống như không đành lòng, lại liếc nhìn ta, trong mắt hàm chứa bi thương, cúi đầu nói: “Tuyền khách châu chính là đôi mắt của Giao nhân chế ra, giá trị liên thành, thế gian khó cầu.”

“Phịch” một tiếng, chiếc hộp trong tay ta rơi xuống, chiếc hộp này thế nhưng cực kỳ bền chắc, không hề bị vỡ, hai viên trân châu xoay tròn giống như một đôi mắt đẹp đẽ trong suốt. — Không, đây vốn dĩ chính là một đôi mắt.

Phụ thân cực kỳ không vui nói: “Đây là vật cầu thân mà Thiên giới Thái tử gửi đến, nói là Thanh nhi nhìn thấy sẽ hiểu, đây chính là thứ mà con gần đây tìm kiếm.”

Dạo trước hai đội nam tử tộc Tu La còn ở trên mặt nước Đông Hải thay phiên lùng kiếm tung tích Ly Quang, ta ở trong cung mong ngóng đã lâu. Ngoại trừ việc đó, cũng chưa từng tìm kiếm thứ gì khác.

Trong lòng ta lạnh buốt, mờ mịt quay đầu nhìn Nhạc Kha, run rẩy bắt lấy tay hắn, lệ nóng trong mắt bất giác rơi xuống, từng câu từng chữ hỏi: “Hắn nói là, cặp Tuyền khách châu này là Ly Quang…đôi mắt Ly Quang tạo thành?”

——— ——————-

*“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi

Tâm duyệt quân hề quân bất tri”

(Việt Nhân Ca – Lưu Hướng)

Tạm dịch:

Núi có rừng và cây kia có nhánh

Vương Tử người có thấu nỗi lòng em!

Chương 84: Thư Xa Khó Thật

Nhạc Kha mấp máy môi, vành mắt đỏ ửng, mạnh mẽ đỡ lấy cánh tay ta, lắc đầu: “Thanh nhi nhất định đừng tin Lăng Xương, tên tiểu tử này trời sinh là một kẻ hai mặt, người ngoài nhìn thấy có vẻ thanh nhã như ngọc, nhưng bụng d


Teya Salat