
òa như thế này, nhưng mà ta yêu thích tiếng ca ấy, giống như những thư sinh nghèo nhà chỉ có bốn vách tường nhưng lại có vinh dự đọc qua sử sách, cảm xúc dâng tràn, nhiệt huyết sục sôi, phòng ốc tồi tàn nơi hang cùng ngõ hẹp cũng không thể bào mòn đi ý chí, cẩm y hoa phục cũng không thể trói buộc được kỳ tâm.
Đây là tiếng ca mà Loan điểu cả đời luôn muốn xướng lên.
Ta từ từ bò ra khỏi cổ áo Nhạc Kha, mưa rơi xối xả quất trên người, trong chớp mắt đôi cánh liền ướt nhẹp. Nhưng trong đầu chỉ ngập tràn tiếng ca này, đón lấy cơn mưa như trút mà bay lên, hóa về chân thân chim loan, hòa cùng nhịp điệu của Loan điểu trong kính, đón gió mà ca.
Chương 71: Hát Cùng Mây Ngàn
Trong điển tịch của Điểu tộc có đoạn chép, vào thời viễn cổ, khi chiến tranh giữa các tộc diễn ra liên miên, Phượng tộc đã xuất hiện một đôi vợ chồng Loan điểu vô cùng ân ái. Nhưng người chồng chết trong trận chiến giữa Điểu tộc và ngoại tộc, người vợ tìm đến chiến trường, khóc lóc không ngừng, nàng tìm đến một vị thượng thần có pháp thuật cao cường, từ bỏ thân xác, đem nguyên thần của mình và chồng phong ấn ở mặt sau một tấm gương. Vào đêm trăng tròn, lúc tĩnh lặng vắng người, nguyên thần của hai vợ chồng sẽ rời khỏi tấm gương, ân ái giao hòa hát ca vui mừng.
Ta cứ nghĩ đây chỉ là một truyền thuyết xa xưa, nhưng nay mới biết thì ra truyền thuyết này có thật.
Tử Mạch càng sáng chói, bóng đêm khôn cùng, tiếng ca của chim Loan càng vang vọng, những hạt mưa tạt vào mặt khiến ta đau rát, nhưng lòng lại tràn đầy vui sướng tựa như muốn thoát khỏi thể xác, chỉ có ca hát mới có thể biểu đạt hết nỗi lòng này. Có một loại tình yêu ngay cả sinh tử cũng không thể ngăn cách được. Ta nghe thấy trong tiếng ca ấy chứa đựng một tình yêu say đắm sống chết không rời, thâm tình gắn bó, nghĩa nặng bền lâu, hai trái tim hòa cùng nhịp đập.
Trong cảnh bão to gió lớn, mưa rơi như trút, ta nghe thấy Nhạc Kha hoảng hốt gọi: “Thanh nhi, trở về đi…” Cũng nghe giọng nói gấp gáp của Lăng Xương thái tử: “Thanh Loan, vì sao nàng lại ở đây?” Nhưng ta không thể chống lại tiếng ca đầy ma lực kia, khiến ta không hề quay đầu lại.
Dần dần có Giao Nhân cất giọng hát hòa cùng tiếng ca, giọng hát trong trẻo mãnh liệt cao vút, mang theo nỗi buồn triền miên bi thương vô tận. Giống như đóa hoa nở ở nơi đáy lòng sâu thẳm, hương tỏa theo làn gió, ngửi mùi hương lòng càng sầu thêm.
— Đây là khúc ca của sự ly biệt.
Giao Nhân có sở trường về thuật mê hoặc, ngay cả tiếng ca của Giao Vương cũng không thoát khỏi tà âm đó, chỉ có mình Ly Quang thì không cần âm thanh mê hoặc ấy, tự tìm con đường riêng, tiếng ca tự nhiên, âm điệu trong trẻo. Thanh âm như vậy, muốn mê hoặc lòng người đã khó, muốn mê hoặc thần binh Tiên giới chỉ sợ càng khó hơn. Nhưng mà hắn không chút sợ hãi đứng trên đỉnh ngọn sóng, nhấp nhô theo nhịp thủy triều vẫn không ngừng cất tiếng ca.
Tay Giao Vương nâng Tử Mạch, trong cơn giông bão ra sức gào thét: “Đồ ngốc, đây là lúc nào rồi mà ngươi còn không chịu dùng thánh âm?”
Thánh âm chính là tiếng ca của vương tộc Giao Nhân, người ca phải dùng một lực thu hút tâm thần rất lớn, cũng dễ dàng mê hoặc lòng người nhất. Ly Quang từng nói, khi thánh âm cất lên, thần tiên có tâm trí bạc nhược đều phải quăng vũ khí mà đầu hàng, kể hết những ham muốn mê hoặc mà mình mong mỏi.
Từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, Ly Quang luôn học thánh âm. Ta và hắn quen biết đã lâu nhưng cũng chưa từng được thưởng thức thánh âm này. Giao Vương thấy Ly Quang không chịu nghe theo lời mình thì càng thúc giục Tử Mạch, ánh sáng càng mạnh, tiếng ca của chim Loan càng vang dội. Bỗng chốc cuồng phong bão táp càng dữ, ta lảo đảo bay lượn trong mưa, chỉ nghe vài tiếng răng rắc dường như ngay cạnh bên tai, trong miệng cảm thấy ngòn ngọt thì ta đã ói ra một ngụm máu tươi, ánh sáng của Tử Mạch xuyên qua Côn Lôn kính khiến tấm gương đột nhiên vỡ tan thành nhiều mảnh, tiếng ca chim Loan bi thương, trong thoáng chốc Tử Mạch cũng vỡ tan hóa thành những mảnh vụn mang ánh hào quang màu tím từ tay Giao Vương rơi xuống làn sóng u tối nơi biển cả mênh mông.
Ta bay về phía trước, hóa thành hình người nhào về hướng Côn Lôn thần kính. Ánh mắt Lăng Xương thái tử mờ mịt nhìn theo ta đang rơi xuống, đón lấy những mảnh vụn của thần kính. Khi ánh mắt hai ta chạm vào nhau, lòng ta nổi lên căm hận trừng mắt nhìn hắn, tay áo mở rộng đón lấy mảnh vỡ thần kính lớn nhất, lại đưa mắt nhìn những mảnh vỡ nhỏ còn lại đang rơi vào đáy biển sâu, lòng vô cùng sợ hãi ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm Nhạc Kha, chỉ thấy đôi chim Loan ân ái phía sau mặt thần kính đã mất đi kết giới hộ thể, hào quang tiên nguyên sáng chói bên trong đột nhiên bị nước mưa xuyên thấu hóa thành bột mịn, tan thành mây khói.
Đột nhiên phía sau có một khối khôi giáp ẩm ướt dán sát vào, người nọ vội hỏi: “Thanh nhi, Thanh nhi, nàng có ổn không?”
Tinh thần ta mỏi mệt, tiếng ca tận nơi đáy lòng đã mờ mịt, cho dù cố gắng giãy giụa cũng không cách nào thoát ra được cái ôm siết chặt kia, lòng ta sợ hãi cực độ, ôm chặt mảnh còn lại của thần kính, cuồng loạn la hét: “