
i bước, hết nhìn lại nhìn nơi ngực Hùng Lực, kinh hỉ nói: “Tiểu phượng hoàng này thế nhưng lại là thất linh kim phượng hiếm có. Xem ra trời cao đã có ý, tộc trưởng Điểu tộc cũng đã đến lúc nên thay đổi rồi.”
Ta thu lại tâm tình, ngạc nhiên nói: “Thất linh kim phượng này có gì đáng coi trọng như vậy?”
Giao vương vẫn liếc nhìn chăm chú Tiểu Kim Phượng, nói: “Chuyện này có liên quan mật thiết đến Phượng tộc. Nghe nói loài tôn quý nhất Phượng tộc chính là thất linh kim phượng. Phượng hoàng bình thường, giống như tộc trưởng Xích Diễm hiện tại cũng chỉ có ngũ linh. Vị trí Tộc trưởng Điểu tộc vốn dĩ chỉ truyền cho thất linh kim phượng. Mẫu thân của ngoại tổ mẫu ngươi chính là thất linh kim phượng. Sau khi bà ấy sinh hạ ngoại tổ mẫu ngươi thì lại đi yêu một nam tử tộc Cửu Vỹ Hồ, bỏ chồng bỏ con, bỏ cả vị trí tộc trưởng, trốn đi với Cửu Vỹ Hồ này. Sau đó bà ấy với Cửu Vỹ Hồ lại sinh một tiểu phượng cũng là thất linh kim phượng. Ngoại tổ mẫu ngươi mặc dù chỉ là phượng hoàng ngũ linh, nhưng lúc đó trong tộc e ngại nữ nhi của Cửu Vỹ Hồ danh bất chính ngôn bất thuận, vì vậy không đồng ý để nàng ta làm tộc trưởng, mới để Ngoại tổ ngươi mẫu làm chức trưởng tộc này. Chỉ là từ sau thời ngoại tổ mẫu ngươi, Phượng tộc càng lúc càng lụi tàn. Bà ấy sinh hai nữ nhi, một là phượng hoàng, một lại là chim loan. Xích Diễm càng tệ hơn, cũng chỉ sinh được một con phượng hoàng đỏ. Nhưng thất linh kim phượng này cũng ít gặp, đương nhiên là con cháu của Cửu Vỹ Hồ và bà cố của ngươi rồi.”
Trong lòng ta chợt lạnh, phỏng đoán: “Giao vương nói vậy, lẽ nào dì cũng đã biết được chuyện cũ? Cho nên mới để Đan Chu xuống tay sát hại Tiểu Kim Phượng này?”
Tiểu Kim Phượng khẽ đau đớn rên lên một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn đổ mồ hôi ròng ròng, trông rất đáng thương.
Giao vương kinh ngạc nói: “ Ngươi nói Tiểu Kim Phượng này chính là bị Đan Chu đánh đến nông nỗi này?”
Ta gật gật đầu, vừa bảo Hùng Lực đi vào trong Giao Vương phủ vừa nói: “Ta đi đến núi Đan Huyệt một chuyến, ngầm thấy Đan Chu đang đánh giết Tiểu Kim Phượng này, nhất thời phẫn nộ liền ra tay giải cứu.”
“Núi Đan Huyệt…” Nhạc Kha cất cao giọng khiến ta thất kinh lảo đảo một cái, ngừng lại, toàn thân cứng đờ. Thế nhưng hắn lại như không có gì, rảo bước hướng về phía trước.
Điền Trì Giao vương tựa tiếu phi tiếu nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn ta, tiến lên trước một bước, dẫn một hàng người hướng khách phòng trong phủ mà đi.
Vì trong lúc vô tình cứu Tiểu Kim Phượng, ta mới mượn cớ ở lại nơi này. Nhưng trong lòng thống khổ, cũng không biết còn có thể gặp Nhạc Kha được mấy lần. Hắn lại không nhớ chuyện trước đây, thật sự khiến người đau lòng.
Qua ngày thứ hai thì Tiểu Kim Phượng tỉnh lại, ta tận tình gặng hỏi mới biết, luận theo bối phận, nàng và ta chính là chị em họ cùng tổ mẫu. Bà cố của chúng ta và ông cố của nàng sớm đã quy tiên, ngay cả tổ mẫu (bà nội) của nàng cũng đã tạ thế. Trước mắt người coi quản mọi chuyện trong nhà chính là mẫu thân nàng. Chỉ vì dạo gần đây mẫu thân nàng trong lòng không yên, nhiều lần mơ hồ có dự cảm núi Đan Huyệt bị ngoại địch xâm chiếm, gặp phải kiếp nạn lớn, cho nên mới sai nàng đi dọ thám.
Tiểu Kim Phượng từ trước đến nay chưa từng xa nhà, lại thêm tính tình bộc trực thẳng thắn, lúc đến núi Đan Huyệt, chỉ thấy trên núi oán chướng mịt mù, sốt ruột xông vào, kinh động đến Điểu tộc tuần tra núi, bị bắt áp giải đến chỗ dì.
Dì nhìn nàng, cũng chỉ đơn giản hỏi một vài chuyện, lại nói trong nhà chỉ có duy nhất một nữ nhi, chính là đường tỷ của nàng, mấy ngày trước vừa bị hối hôn, tâm trạng buồn bực phiền não, lại không có người bên cạnh, thấy nàng tuổi nhỏ nhanh nhẹn khôn khéo, muốn nhờ nàng bầu bạn với nữ nhi mình.
Trong lòng ta cười lạnh: Đan Chu hà cớ gì phải cần có người bầu bạn cơ chứ? Chiêu mượn đao giết người này của dì quả thực quá khéo. Dì biết rõ Đan Chu thường ngày quen thói đánh đập cung nga, lần này bị hối hôn lại càng ra sức phát tiết, đẩy Tiểu Kim Phượng tới đó, chính là rắp tâm muốn giết!
Đôi mắt Tiểu Kim Phượng lộ nét kinh hãi, thân mình nho nhỏ run rẩy một hồi, nghĩ lại mà sợ nói: “Muội đâu biết vị đường tỷ này lại tàn nhẫn hung ác như vậy chứ?”
Tuổi nàng còn nhỏ, chỉ cho rằng việc bị đánh đập thô bạo là chuyện đáng sợ nhất, nào biết điều đáng sợ nhất chính là cảm giác vô vọng thê lương trong lòng, như tình cảnh ta hiện tại giữa ta và Nhạc Kha. Ta chung tình với hắn, hắn rõ ràng cũng một lòng đối với ta, thế nhưng gặp nhau lại như người xa lạ. Trong lòng đau đớn cơ hồ rỏ máu, nhưng nỗi đau này lại không cách nào nói được nên lời, lại thêm ngại Tu La phụ thân, không thể cùng hắn cầm sắt hòa minh tương thân tương ái, cũng chẳng còn gì vui thú, thống khổ vô cùng.
Ta sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, an ủi: “May mắn là hiện tại muội đã rời khỏi núi Đan Huyệt, không cần phải sợ nữa rồi. Đợi đến khi thương thế lành thì về nhà đi a.”
Tiểu Kim Phượng cảm kích nói: “Đa tạ Loan tỷ tỷ, bằng không lại thêm ba ngày nữa, muội có thể không chịu đựng nổi.”
Giờ ta mới biết, trước lúc ta và Hùng Lực xông vào trong điện, nàng đã bị đánh đập ba ngày, quả thực là