
hàm sai khiến người khác. Chối từ không có kết quả, trơ mắt nhìn Cửu Ly và Tứ cô nó nghênh ngang rời đi, Nhã Nhĩ cô nương kia lẳng lặng đứng đấy, lớn mật nhìn ta, nếu người không hiểu chuyện nhìn thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy ngược lại là bổn tiên đến hầu hạ Nhã Nhĩ cô nương.
Ta và nàng nhìn nhau một hồi, đau đầu nói: “Phòng ốc trong Tín Phương Viện này không ít, cô nương chắc cũng đã mệt, tự mình tìm một phòng rồi nghỉ ngơi đi, ở đây Tiểu Tiên không cần người hầu hạ.”
Quốc chủ Thanh Khâu này vốn chẳng thân thiết gì với ta lại đem người hầu thân cận bên mình tặng cho ta, nói không chừng có tư tâm gì đó, làm sao ta còn dám để cho vị Nhã Nhĩ cô nương này hầu hạ? Cùng lắm là trước hết để nàng ta ở lại chỗ này mà thôi.
Nào ngờ khi Nhã Nhĩ nghe vậy, thế nhưng ‘bụp’ một tiếng quỳ mạnh xuống đất, lồng ngực ta đau nhức, vốn không muốn đứng dậy, nhưng nhìn nàng quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, đành phải ôm ngực vén chăn bước xuống giường, kiên quyết đỡ nàng đứng dậy. Tay còn chưa đặt lên vai nàng, nàng đã dập đầu, trịnh trọng nói: “Thuộc hạ Bà Nhã Nhĩ tham kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ vạn an!”
Không biết là ta bị dì đánh làm cho bị thương nặng, hay là do hai ngày nay ói máu hơi nhiều, lúc này nghe nàng xưng hô như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, suy nghĩ cũng chậm hơn một khắc, mới nghiêm mặt thấp giọng quát: “Yêu nữ lớn mật, Tiểu Tiên bất quá chỉ là một chưởng lại nho nhỏ, há có thể bị ngươi tùy ý gọi là công chúa điện hạ?Danh xưng công chúa điện hạ cũng có thể gọi loạn sao?”
Nàng tự mình đứng dậy, kiêu ngạo nói: “Mặc dù Vương thượng hết mực khen ngợi công chúa, nhưng không thể ngờ công chúa thế nhưng lại nhát gan như vậy, cùng lắm chỉ là một cách xưng hô cũng bị dọa đến khiếp đảm. Yếu đuối như thế, sao làm được công chúa của dân chúng Tu La ta?”
Trái tim ta đập loạn nhịp, hai vị chua xót ngọt ngào cùng dâng tràn một lúc, tuy rằng biết đây là lúc vô cùng không thích hợp, nhưng vẫn là nhịn không được muốn hô to một tiếng: Thì ra Tu La Vương phụ thân người chưa từng quên ta!
Nhưng theo lời dì nói trước đây, sợ là chiến tranh giữa Thiên Giới cùng Bộ Tộc Tu La hết sức căng thẳng, nếu Bà Nhã Nhĩ này là gian tế do Thiên Giới phái tới, chẳng những tính kế ta, tương lai ngay cả Tu La vương phụ thân cũng bị tính kế, chẳng phải là sai lầm của ta sao?
Ta tỏ vẻ nghiêm khắc, nổi giận nói: “Yêu nữ lớn mật, không sợ ta báo Thái tử điện hạ lôi ngươi đến Tru Tiên Đài?”
Nàng mỉm cười, nét mặt sinh động, vừa lòng gật gật đầu: “Vương thượng quả nhiên cũng không nói sai, công chúa điện hạ dũng trí cẩn thận, nhất quyết sẽ không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ. May mà Vương thượng sớm đã có chuẩn bị.”
Nói xong từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn, nàng mở khăn ra, bên trong là hai quả trái cây hương thơm ngào ngạt, một đỏ một xanh, đúng là loại trái cây mà lúc trước người thường cho ta ăn. Ta ở Thiên Giới cũng được hai trăm năm, chưa từng thấy Thái tử điện hạ dùng loại trái cây này. Lập tức vô cùng vui mừng mà khóc, ôm chặt hai quả trái cây đó vào trong lòng, lại đưa tay ra kéo lấy tay nàng, liên tục truy hỏi: “Người…… Tu La Vương phụ thân, người còn nói gì?”
Chương 49: Kinh Hoàng Chấn Động
Bà Nhã Nhĩ thấp giọng cười nói: “Nếu công chúa đã muốn nghe, thuộc hạ đương nhiên nói rõ từng chút từng chút, chỉ là trong phòng công chúa điện hạ giấu thiếu niên lang, chuyện cơ mật thế này chẳng phải thuộc hạ nên giết người diệt khẩu sao?”
Ta không ngờ nàng có thể nhận ra Nhạc Kha đang trốn ở đây, trong lòng thất kinh, cũng may nàng là do Tu La Vương phụ thân phái đến, nếu là do người khác phái tới muốn mạng của ta, chẳng phải ta đành bó tay chịu trói sao?
“Ngươi ra đi, chuyện này vốn cũng không nhất thiết phải giấu ngươi.” Ta lau lau nước mắt trên mặt, gọi Nhạc Kha bước ra.
Nhã Nhĩ cười nói: “Nếu công chúa đã có ý trung nhân, hiển nhiên cần bẩm báo Vương thượng, sớm ngày sắp xếp hỉ sự, cũng nhanh đổi cách xưng hô thành phu quân, chứ ngươi a ta a thế này…”Nàng nuốt vào câu đang nói giữa chừng, nhìn Nhạc Kha từ trong trướng bước ra mà ngây ngẩn một hồi, lại quay đầu hướng ta khen ngợi: “Đúng là một nam tử tuấn tú, so với bộ tộc Tu La chúng ta tuấn dật hơn rất nhiều.”
Bổn tiên trước nay luôn có một tật xấu, phàm là người hay vật ta yêu thích, nếu như có thể được người khác khen ngợi tán thưởng, đương nhiên mừng rỡ vô cùng, so với khen ngợi bản thân ta càng cao hứng hơn. Nhã Nhĩ nếu đã tán thưởng Nhạc Kha, trong lòng ta lập tức nảy sinh mười phần hảo cảm với nàng, đưa tay kéo cánh tay Nhạc Kha cười nói: “Nhã Nhĩ quá khen rồi. Hắn tuy lớn lên bình bình thường thường, nhưng tâm nhãn cũng tốt lắm, nhiều lần cứu ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng.”
Hiện thời nàng tự xưng thuộc hạ, ta đương nhiên cũng không tiện cứ mở miệng là tiểu tiên nọ tiểu tiên kia, chung quy sẽ cảm thấy không mấy gần gũi. Lại đắc ý hướng nàng giới thiệu: “Người này là con thứ ba của Đông Hải Long Vương hiện nay, tên gọi Nhạc Kha, là..là nam tử trong lòng ta.” E sợ nàng sẽ thật sự làm ra chuyện đại loại như “giết người diệt khẩu