Polaroid
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326725

Bình chọn: 9.00/10/672 lượt.

, rõ ràng là trà đắng đến độ lông mày cau lại một chỗ, sao còn hỏi lại ta? Liếc mắt nói: “Hôm nay ngươi bị ngốc à?”

Nhạc Kha đã thu lại vẻ mặt cười hi hi ha ha trước đó, lúc này cũng khe khẽ cười khổ. Ta thấy hắn càng kỳ quái hơn, nước trà trong cốc chưa uống miếng nào, sao lại bày ra nụ cười khổ chứ?”

Hôm nay hai người bọn hắn quá sức kỳ quái, quả thật khiến ta nổi nóng, cũng không biết bọn hắn suy nghĩ cái gì. Đành phải tự mình cầm lấy một khối điểm tâm mà ăn, lại hớp một ngụm trà, thở dài: “Đắng a, đắng quá a!”

Nhạc Kha hỏi ngược lại: “Nàng cớ gì lại thấy đắng chứ?”

Ta liếc xéo hắn một cái, nói: “Đầu lưỡi ta cũng chưa từng bị hỏng, sao lại không nếm thấy vị đắng chứ?”

Hai người bọn hắn nhất loạt nhìn nhau cười khổ.

Ly Quang vất vả đem khối điểm tâm nuốt xuống, chậm rãi nói: “Thanh nhi, hôm nay ta hỏi nàng một chuyện, chuyện hôm đó ta đề cập với nàng, nàng còn nhớ hay không?”

Hắn nói với ta ngàn chuyện vạn chuyện, ta sao có thể từng chuyện từng chuyện đều ghi nhớ trong lòng? Nhưng thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, lại không dám qua loa cho qua, nghiêng đầu nhớ lại một chút, trong lòng lộp bộp lộp bộp, không phải là hắn nhắc tới chuyện đó chứ?

Hôm ấy, ta với hắn lần đầu gặp lại nhau trên Thiên giới, hắn nói muốn cưới ta, bây giờ nhắc lại, lẽ nào là chuyện này?

Ta đưa tay ôm lấy chân trái Nhạc Kha, muốn cởi giày ra, hắn tránh tránh hai lần, nhìn thấy ta mảy may không hề dịch chuyển, đành phải hướng về phía Ly Quang nở nụ cười ngượng ngùng, để cho ta tùy ý.

Ta cởi giày hắn ra, kéo vớ xuống rồi lại vén ống quần hắn lên một chút, sợi chỉ lấp lóe, phát ra ánh sáng mờ mờ, chỉ vào cổ chân hắn nói: “Các ngươi xem.”

Hai người bọn hắn đều cúi đầu nhìn xuống, thấy trên cổ chân Nhạc Kha là một sợi tơ hồng khi ẩn khi hiện, Ly Quang sống dưới biển sâu đã lâu, ngờ vực hỏi: “ Đây là cái gì?”

Thanh âm của Nhạc Kha có chút run run: “Tơ nhân duyên.” Lẩm bẩm nói: “Đây là chuyện lúc nào, sao ta lại không biết?” Đột ngột ngẩng đầu, hai mắt phát ra tia sáng, chăm chú nhìn ta, giống như ta chính là Nguyệt Lão thay hắn an bài hôn nhân đại sự, cực kỳ cảm kích không thôi.

Ta đẩy hắn một cái, nói: “Lẽ nào tới hôm nay ngươi mới nhìn thấy?”

Hắn liên tục gật đầu, lại nhấc chân lên quan sát cẩn thận, như thể ôm lấy bảo vật trân quý, ta đưa tay đẩy hắn ngã trên mặt đất, tức giận nói: “Đâu phải bảo vật gì, bất quá chỉ là cái móng vuốt mà thôi.”

Nếu hiện về chân thân, chân hắn chẳng phải cũng chỉ là vuốt rồng thôi sao?

Chương 42: Khi Hoa Quỳnh Nở

Nhìn bộ dạng cười vui vẻ đến ngu ngơ như vậy của Nhạc Kha, ta suýt chút nữa cho rằng hắn lại quay trở về dáng vẻ hồ đồ như trước đây lúc ở thành San Hô, len lén chọc chọc cánh tay Ly Quang, nhẹ giọng nói: “Con rồng ngốc này lẽ nào lại phát bệnh hay quên rồi?”

Ly Quang nhân thể nắm lấy tay ta, khẽ nói: “Có lẽ hắn nghe nói trong lúc bản thân không hay biết gì có được một sợi nhân duyên, không biết sẽ thành thân với vị tiên tử Thiên gia nào, vui đến điên rồi chăng?”

Ta thấy hắn bỗng dưng mỉm cười, trong lòng đột nhiên chột dạ, không dám đem chuyện đầu còn lại của sợi tơ nhân duyên đang buộc trên cổ chân ta nói cho hắn biết.

Nhạc Kha ôm móng vuốt vui vẻ một hồi, nghe thấy lời ta với Ly Quang, lúc này mới thu lại ý cười, mạnh mẽ vỗ bả vai Ly Quang một cái: “Chuyện này ngươi không biết đúng không? Tơ nhân duyên trước giờ chỉ dùng cho phàm giới, chính là do Nguyệt Lão chuyên quản nhân duyên của Tiên giới buộc vào, nhưng đem tơ nhân duyên buộc trên người Tiên nhân thì ta nghe nói lần đầu tiên.”

Ánh mắt Ly Quang quét qua hai người bọn ta một lượt, gật gật đầu sáng tỏ, nói: “Thanh nhi, lần trước nàng đồng ý với ta…”

Trong lòng ta suy tới tính lui. Cho dù Nguyệt Lão bắt tay với Thiên giới Thái tử Lăng Xương gây ra trò đùa quái ác, nhưng nhân duyên cưới hỏi, dù là hai bên có tình đi nữa, vẫn nên nghe qua ý kiến của phụ mẫu. Trước đây thì thôi đi, ta vẫn tưởng rằng bản thân mình không cha không mẹ, nhưng bây giờ…Ta nhẹ giọng nói: “Kỳ thực, từ ngày đầu tiên gặp Tu La Vương, trong lòng ta liền có một khao khát, hi vọng nếu ông ấy là phụ thân của ta thì tốt biết bao.”

Hai người bọn họ bỗng dưng nghe ta nhắc tới Tu La Vương, nét mặt đều trở nên nghiêm túc. Ta chậm rãi nở nụ cười, nói ra nỗi tiếc hận trong quá khứ: “Tiếc là sau này lầm tưởng người là phụ thân của Đan Chu, trong lòng không khỏi đối xử với người có chút lạnh nhạt, dù thế nào đi nữa cũng không thể thân mật khăng khít như trước đây, cảm thấy người vững vàng đáng tin cậy.”

Lập tức cười, nói: “Ở thành San Hô, khi lần đầu tiên nghe Giao Vương thuật lại sự việc, trong lòng ta…trong lòng ta mặc dù mâu thuẫn, kỳ thật vui mừng không thôi. Chỉ là mấy ngày trước gặp lại dì, người lại không đồng ý cho ta cùng phụ thân gặp gỡ.”

Ly Quang chưa kịp tiếp lời, Nhạc Kha đã tức giận bất bình nói: “Nàng đừng tin lời của dì nàng. Bà ta không muốn để nàng và phụ thân gặp nhau, chẳng qua là vì tư niệm của bản thân, căm hận sâu sắc Tu La Vương mà thôi.”

Ly Quang như có điều suy nghĩ nói: “ Thanh nhi muốn nói là hôn nhân đại sự của bản thân muốn được T