
nh thích gọi em là baby hơn.Cái gì ở quá khứ thì cho nó qua đi.Hì hì,phải yêu lại từ đầu chứ? –Anh cười – mà này anh có chuyện muốn hỏi em.Đừng giận nhé ?
-Chuyện gì? –mai mai ngơ ngác nhìn anh
-Anh đang thắc mắc không biết em và Lạc Dương yêu nhau như thế nào nhỉ?
-À,hơi ngớ ngẩn một tí –cô cười nhẹ và bắt đầu kể chậm rãi –Tử trước đến giờ em chưa bao giờ tin vào bói toán nhưng có một lần,có một bà lão nói với em rằng tối hôm đó trời sẽ mưa,em hãy ra ngoài một mình đừng mang theo ô và đi trên con đường mà em yêu nhất.Nhất định sẽ có một người đến bên em lau khô tất cả cho em và đó sẽ là người bên em suốt đời. Em không tin nhưng em lại ra ngoài với hi vọng người em gặp là anh.Thế nhưng chờ mãi mà không thấy em đã rất chán nản. Em hoảng sợ khi nghĩ rằng một trong những người đi trên đường sẽ đến bên em và em với người đó sẽ thành một cặp.Em sợ và em đã chạy.Nhưng anh biết không người đến với em chính là Lạc Dương ! Em đã rất bàng hoàng nhưng giây phút anh ấy lau khô tóc cho em một cách dịu dàng đã khiến em đi đến một quyết định.Em đã nhận lời cầu hôn của anh ấy.Lời bà lão kia là một lí do nhưng nguyên nhân chính khiến em đồng ý là do em đã nợ anh ấy quá nhiều!Quả thực đến lúc đính hôn em vẫn chưa hề yêu anh ấy.Nhưng……………..
Mai mai ngập ngừng,cô quay sang nhìn Tử Long.Anh mỉm cười động viên bảo cô kể tiếp
-Nhưng…sau đó,khi thực sự để ý đến Lạc Dương em mới nhận ra rằng anh ấy không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài mà rất ấm áp và đáng yêu.Em đã cố kìm nén cảm xúc để không phản bội lại tình yêu với anh.Nhưng mà không được bởi không biết từ lúc nào em……….em…mm….Tử Long…….đừng giận em…..
Giọng Mai Mai run run.Trong tim cô trào lên một cảm xúc khó tả.
-Ừ,anh không giận em –dù đau lòng nhưng Tử Long lại quyết định im lặng –thế em có muốn nghe chuyện của anh và Elina không?
-Ừm,anh kể đi
-Khi anh bị tai nạn phải nhập viện cấp cứu,lúc ấy tưởng chừng không thể qua khỏi.Nhưng thật may mắn,ông trời đã để anh sống.Nhưng mọi việc lại không hề đơn giản.Anh đã mất trí nhớ.Anh quên hết tất cả,ngay cả bố mẹ.Vào lúc đầu óc anh trống rỗng như thế,Elina đã xuất hiện. Cô ấy cũng nhập viện cùng ngày với anh vì bị tai nạn –bất chợt khuôn mặt Tử Long trở nên buồn thiu
-Một chiếc xe ô tô đâm vào bố con cô ấy. Elina chỉ bị nhẹ thôi nhưng bố cô ấy vì chắn cho cô nên đã trở thành người thực vật và hai tuần sau ông ấy qua đời. Cô ấy không còn ai trên đời này cả.Cảm thương số phận đau khổ ấy anh đã sẵn sàng trở thành một điểm tựa che chở và anh đã yêu Elina.Elina thánh thiện và rất đáng yêu .Nhờ có cô ấy ở bên anh đã vượt qua được nỗi mặc cảm vì trí nhớ hoàn toàn mất hết như thế.Elina cũng là người giúp anh nhớ ra bố mẹ. Cô ấy rất thông minh và khéo léo,cứ dần dần từng bước giúp anh gần gũi bố mẹ và anh đã nhớ ra họ.Nhưng thật là tệ khi anh không nhớ ra em……….Xin lỗi em…….
-Em không giận anh………..chúng ta………..có khi nào đã sai lầm không? Cả anh và em đều làm tổn thương một người khác
Mai Mai do dự về tương lai của cô và Tử Long sau khi nghe anh kể về Elina.Quả thực Elina rất đáng thương và cả Lạc Dương nữa. Lạc dương vẫn là một phần quan trọng trong cô.Tử Long nghe cô nói vậy liền quay sang nhìn cô,ánh mắt kiên định
-Không,chúng ta không sai bởi vì chúng ta yêu nhau
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó.Mai mai lòng nóng như lửa đốt.Cô lo lắng liệu tình yêu giữa cô và Tử Long có được bền vững hay không. Mối tình này được đắp lên bởi nỗi đau của hai con người khác. Liệu có phải trả giá?
Tử Long suy nghĩ khác cô.Anh không lo lắng mà anh đang tìm cách làm sao để cưới được Mai Mai càng sớm càng tốt để khẳng định tình cảm của mình với cô ấy là chân thật
Chap 20: Baby,anh muốn cưới em
Sáng hôm sau,Mai Mai lại đến làm việc với Tử Long như thường lệ,có điều muộn hơn một chút.Khi cô tới nơi thì Tử Long đã dậy rồi. Anh đang ngồi ngả lưng trên ghế sofa xem show của DBSK
-Ôi,đẹp trai quá ! –Mai mai hét toáng lên khiến Tử Long giật mình quay lại
-Hihi, anh lúc nào mà chẳng đẹp trai –Tử Long cười rất tự tin
-Ơ,em đâu có nói anh,em nói kia kìa –vừa nói Mai mai vừa chỉ tay vào màn hình ti vi
-Em…………
Tử Long giận đỏ mặt anh hằm hằm hổ hổ không thèm nói chuyện với cô nữa. Mai Mai thì hồn nhiên ngồi vừa xem show DBSK vừa ăn bỏng ngô ngon lành,thỉnh thoảng lại reo lên ầm ĩ.
Tử Long ngồi cạnh ăn cùng nghe tiếng hét của inh ỏi của cô anh đau cả đầu
Sức chịu đựng của anh không tốt như Lạc Dương.Lạc Dương có thể ngồi cả buổi tối nghe cô hét như thế mà không thấy nhằm nhò gì.
Đôi lúc thấy cô vui anh cũng hào hứng mà hét theo.Mỗi lần như thế Mai mai lại ôm lấy anh thật chặt hay hôn lên má anh một cái rồi hai đứa thế nào cũng lăn ra cười như nắc nẻ.
Những lúc như thế Mai Mai thường hào sảng mà khen Lạc Dương : “Hi hi,anh dễ thương quá đi.Yêu ghê á”
Tất nhiên đáp lại câu nói đáng yêu của cô là một nụ cười đáng yêu không kém.Đôi khi Lạc Dương cũng trẻ con thế đấy đặc biệt là lúc ở bên cô
Tử Long còn trẻ con hơn anh nhưng trường hợp này thì khác.Anh lắc đầu ngán ngẩm như một ông cụ non
-Ôi trời ơi baby,sáu năm rồi mà em vẫn thế!
-Ừ,em thế đấy. Đồ