
A Little Love – Tình Yêu Bé Nhỏ
Tên tác phẩm:A Little Love_Tình Yêu Bé Nhỏ
* Author : Panda Loly
* Casting :
Nguyễn Ngọc Lan : cô gái nhỏ nhắn,ngây thơ nhưng cũng không kém phần láu cá,nghịch ngợm.Là một học sinh TH.
Hoàng Hữu Phong: nam chính đầy kiêu ngạo,xuất thân là con trai một nhà tài phiệt,luôn lạnh lùng,bất cần,vô cảm với tất cả .
Tình yêu? Cô không nghĩ là mình đang yêu đâu .Bởi vì cô trong sáng ngây thơ và thuần khiết hơn cả đóa hoa tuyết mùa đông.Cô đơn giản nghĩ rằng:hắn ghét cô,vì vậy luôn tìm cách đày đọa cô đến chết.
Hắn:cũng không nghĩ là mình đang yêu.Chỉ biết rằng ,ở bên cạnh cô ,hắn thấy rất vui vẻ.Xa cô,hắn thấy thật trống trải,nhìn thấy cô,hắn chỉ muốn ôm ngay vào lòng.Khi cô bướng bỉnh,hắn lại muốn dùng sức mạnh của mình để thuần phục cô,bắt cô phải tuân theo….Hắn là một con người lạnh lùng,bất cần đời chỉ đến khi cô xuất hiện.
Hắn và cô,gặp nhau là oan gia,lần nào cũng vậy…Liệu rồi có kết quả gì không,khi hắn và cô đều chưa thể cảm nhận rõ ràng về tình cảm của mình cho đối phương….?
Đây là một câu chuyện về tình yêu tuổi học trò,tình yêu mà tác giả luôn ngưỡng mộ.Mong rằng sẽ được mọi người đón nhận.
Trong sáng,hài hước,vui vẻ…là điều mà tác giả hướng tới trong câu chuyện này.
Chương I: gặp gỡ…
Trời trong!!! và tôi đang dạo phố…
Tôi mân mê đống đồ trên tay,thật tình tôi xem thì nhiều mà mua thì ít ^^.Tuy nhiên,một ngày nắng đẹp như hôm nay mà không mang về nhà được một vài thứ thì quả là đáng tiếc.Tôi có một bộ sưu tập tên là “Bi Bi”,tự bản thân tôi thấy cái tên cũng được,sao con bạn nó nghe mà nó làm như ghê lắm,đang uống nước nhưng suýt sặc cả ra ngoài nhỉ? Nó còn ôm bụng cười vật vã,thật hết nói !!
16 năm đời tôi là 16 năm đời một con bé bình thường,cũng trường lớp,cũng thầy cô,cũng bạn bè và gia đình…tôi là một cô bé …bình thường giữa muôn điều đặc biệt của cuộc sống.Nếu có một biệt danh nào đấy thì tôi thích mình được gọi là “nhóc” như mấy năm trước trong cuộc đời.
Cuộc sống nhịp nhịp đều đặn,từng ngày từng ngày trôi qua …
Phố hôm nay vẫn đông như mọi hôm,người qua đường,khách du lịch..nhộn nhịp cả lên.Được gặp một vài vị khách ngoại quốc,tôi tranh thủ khoe mẽ khả năng English của mình,cũng là nhằm trau dốn vốn liếng ngôn ngữ,tôi nói một vài câu chào hỏi,giới thiệu với thái độ vui vẻ,họ cũng đáp trả bằng những câu chào hỏi thân thiện …
Hàng me xanh đầy lá,qua từng khe hở,tôi vẫn nhận thấy nắng lung linh..Qua một hàng,mắt tôi dừng lại ở một hộp thủy tinh…
-Woa,đẹp quá-tôi sung sướng…Nhanh chóng tóm lấy đối tượng vừa lọt vào mắt,tôi nhận ra cũng có một bàn tay với cầm lấy chiếc hộp…
-Này cậu,xin lỗi…-Tôi lí rí
Chàng thanh niên ,có thể là không phải,chẳng qua là cao lớn hơn tôi ,trước mặt tôi trả lời:
-Cậu chú gì của cô..-Hắn nói mà như gắt. ấn tượng đầu: rất không tốt!!
-Ờ thì…
-Cái này tôi thấy trước-Hắn đáp trả bằng một giọng không thể tự nhiên hơn.=)) Tôi thì chưa nói được câu nào cho ra hồn,mà hắn cứ ngang nhiên “cướp lời” tôi giữa thanh thiên bạch nhật…cao tay thật !!
Tôi cũng không thể thua-Cái này bạn phải nhường tôi rồi –không hiểu sao lúc đó giọng tôi đanh vậy chứ
-Không,của tôi…
-Không,của tôi…
-của tôi mà…
-Không ,là của tôi…
Mỗi câu nói là một lượt giằng co,hai đứa cứ giằng qua giằng lại đến làm cô Hương bán hàng chóng mặt….Tên này,không phải con trai đâu nhỉ,vì theo lẽ thường,một tên con trai chẳng bao giờ dám dành đồ với con gái cả,nhất là cô gái lần đầu gặp mặt lại dễ thương như tôi nữa chứ . “cho tự sướng chút đỉnh” ( cái này mà tự sướng chút đỉnh à,có đề cao mình quá không nhỉ ? :)) )
Sức con gái chẳng trụ được lâu,nghĩ bụng tôi tìm cách dùng đến kế sách…
-Ơ-,Tôi vẻ ngơ ngác,đưa tay chỉ về phía sau lưng hắn…
Tôi đoán,nếu theo phản xạ tự nhiên thì…
Và.hắn đã quay người lại thật, tận dụng cơ hội tôi chạy vèo đi….Ha ha ha,đồ ngốc….ha ha ha,mắc lừa rồi….Tôi cười thầm trong bụng .(nham hiểm thật ) Cái tên ngốc quay lại không thấy tôi thì tức tối,đứng ở chỗ xa thật xa,tôi với lại vẻ lêu lêu….ha ha ha,tên ngốc…. tôi còn thoáng thấy cô Hương cười lắc đầu nguầy nguậy.Mặt hắn đỏ phừng phừng,chắc máu lên tận não,hắn đuổi theo…Tôi không có dại mà đứng đó,chạy ù …-Úi,xin lỗi bạn nhé nhé,mình về tới nhà rồi…
-Quỷ thật!!! ~ cậu bạn kia phải bỏ cuộc rồi..hé hé….
Tôi chưa hết tí tởn vui mừng vì cái hộp thủy tinh hồi chiều.Đưa cái hộp cất từ ngăn bàn ra,chắc mẩm sớm mai phải ra hàng cô Hương sớm để trả tiền cho cô…
Nhìn chú bướm xinh xắn ,tất nhiên là bướm khô,tôi lại nhớ về ngày xưa…
~Flash back~
-Anh Bi này,chiều tụi mình đi bắt bướm đi!!!~
-ừm,được đấy nhóc,mà sợ em không dám đi ấy chứ-Một cậu bé có đôi mắt cười híp mí,láu lỉnh-Cậu thì thầm bên tai cô bé kia“ra khu đất trước nghĩa địa nhá”.
-Ai bảo em không dám đi,hứ..-Là cô bé có hàng mi cong … “nhưng….” –Nó cố tỏ ra không sợ sệt “sau ấy lấy đâu ra bươm bướm mà bắt..”. “Anh em mình qua chỗ khác mới có được chứ….”.
Cậu bé nhìn cô bé với vẻ mặt lúc nào cũng tươi rói như cười…tinh ranh nhưng hiền hiền…:
-Anh thường bắt dế ở đó mà ^^
Cô bé kia,giọng cất cao:
-Dế có họ hàng gì với bướm đâu…