Old school Easter eggs.
Lẽ nào em không biết?

Lẽ nào em không biết?

Tác giả: Lan Rua

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325691

Bình chọn: 7.5.00/10/569 lượt.

được thì phải nhờ người khác chứ, không thì ra cái trạm y tế nào gần nhà…cứ để mất máu như thế hả?”

-“…”

-“Thấy người mệt thì phải biết đường gọi điện cho ba mẹ, bạn bè chứ, tôi đây, không gọi được cho tôi còn có Hà Anh, có Hiếu, có Nghĩa…”

-“…”

-“Điên với cậu mất thôi, IQ cao khỉ gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, từ ngày quen cậu tới giờ, hơn mười chín năm rồi…hơn mười chín năm tôi chẳng thấy não cậu to ra được tẹo nào cả, rốt cuộc cũng chỉ là một con bò đội nón…”

-“…”

-“Cậu biết cả ngày hôm qua tôi…HÀ NGUYỆT DƯƠNG!!!”

Giọng ai đó nghẹn lại, anh quay mặt, che giấu những cảm xúc.

Hà Nguyệt Dương sững sờ. Mắng được cô nhiều thế này, xem ra người ấy đã khỏe mạnh, đã hoàn toàn hồi phục rồi…

Cảm thấy lòng như trút được nỗi lo lớn…có điều, nghe những lời đó, thực sự thấy đau lòng, thực sự thấy tủi thân…

Bình thường, anh nói cô một câu, chắc chắn cô sẽ nói lại anh một câu, tuy nhẹ nhàng hơn, nhưng sẽ thâm hơn rất nhiều.

Hôm nay, thái độ cô lặng yên từ đầu tới cuối…lại khẽ kéo chăn trùm đầu khiến anh có phần chột dạ. Giật lấy chăn từ cô, hướng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía mình, thấy mũi cô đỏ ửng, hàng mi ướt át, có người bàng hoàng…

-“Nguyệt…”

Moon cố quay đi mà không thể thoát khỏi cánh tay chắc khỏe của Wind.

-“Nguyệt Dương!”

Nét buồn bã của cô đâm thẳng trái tim anh…

-“Tôi xin lỗi!”

-“Nguyệt, nhìn tôi này…”

Nước mắt vẫn không ngừng chảy, toàn bộ như rót thẳng vào ngực người đối diện.

-“Tôi sai rồi, tôi không nên to tiếng với cậu…cậu vừa ốm dậy mà tôi lại thế…”

-“…”

-“Tôi như hâm phải không? Đừng giận tôi, nói gì đi…”

-“…”

-“Tôi xin đấy!”

Anh cầm tay cô, đánh lên người mình tự phạt. Nguyệt Dương vội vàng rút lại, giọng cô ấp úng…

-“Tôi có thể về nhà được không?”

Phong mừng huýnh, vội vã trả lời:

-“Được, được, đợi tôi tý!”

Đoạn, anh về phòng mình bảo y tá thay băng rồi lại nhờ Hạnh làm thủ tục xuất viện cho hai người.



Hạnh chọn thêm một ít thuốc bổ cho Phong, bọc cẩn thận rồi chạy nhanh về phía nhà E.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô một giây nghẹn ngào…

Dưới ánh nắng chiều ấm áp, có hai bệnh nhân xuất viện. Có người con gái nằm yên bình trong vòng tay người con trai…người con trai, mà cô yêu thương nhất…

****

-“Được rồi, tôi tự đi được mà, cho tôi xuống đi…”

Nguyệt Dương xấu hổ cầu xin nài nỉ suốt dọc đường. Lúc về tới nhà, Vũ Phong cuối cùng cũng buông tha.

Với gối, định đặt Nguyệt nằm nghỉ, mà anh tham lam, lại kéo cô gần mình, siết chặt.

-“Có đau không?”

Tay cô vừa chạm nhẹ vào vết thương, vừa hỏi.

-“Không đau! Còn Nguyệt…có đau không?”

-“Không!”

Giây phút nằm đối diện Phong, nhìn từng giọt máu của mình đi vào cơ thể cậu, thứ duy nhất cô nghĩ được…là cầu nguyện.

-“Không sao là tốt rồi!”

-“Không sao là tốt rồi!”

Cả hai đồng thanh, rồi nhìn nhau cười.



-“Nguyệt à, cũng không hẳn là không sao đâu…tự dưng tôi mệt quá!”

Anh nói, đồng thời chiếm luôn giường cô.

-“Tôi chắc không thể đi về được nhà mình nữa đâu, nhọc chết mất, hình như là tại bế cậu đấy, cậu nặng quá mà…”

Có người cười nham hiểm, có người bực bực. Có ai nhờ cậu bế đâu? Chẳng thèm tranh luận, cô nói:

-“Cậu nằm đây, tôi ra phòng khách…”

Chưa kịp đi đã bị con cáo già nào đó kéo ngã vào lòng hắn, thì thầm lời đường mật:

-“Nguyệt, hôm nọ uống rượu say không tự chủ được, làm tổn thương cậu, xin lỗi nhé!”

-“Hôm đó tôi cũng hơi quá lời, Phong đừng để bụng…tại tôi mà cậu bị tai nạn…”

Giọng cô run run…

Quân tử định nói, là tại anh, mà tiểu nhân lại bảo:

-“Ừ, là tại cậu đấy, nên cậu nằm yên đây đi!”

-“Nhưng…”

-“Không có ý gì đâu…từ khi tai nạn tôi hay bị sốt, cũng hơi nguy hiểm, cậu nằm cạnh có gì thì còn gọi bác sĩ…”

Cô thấy tim mình nhói, vết thương của cậu còn chưa khép miệng hẳn… suy cho cùng cũng là tại cô, liền đồng ý, ai đó sướng điên!

Thấy Nguyệt hơi nhích người ra phía khác, Phong tinh ranh giấu điều khiển điều hòa, giọng đều đều…

-“Lạnh quá!”

Cô kéo chăn cho cậu, ân cần hỏi han:

-“Ấm lên chưa?”

-“Vẫn chưa, sao lạnh thế nhỉ?”

Wind không ngừng run khiến Moon xót cả ruột, muốn chỉnh nhiệt độ mà tìm mãi không thấy điều khiển, cô cuống hết cả.

-“Làm sao bây giờ? Hay về nhà cậu?”

-“Chịu, tôi chẳng bước nổi nữa rồi…”

-“Cậu lạnh lắm à?”

-“Ừ, rét run hết cả người…dạo này hay bị lạnh, chắc là di chứng sau tai nạn…”

Moon còn đang cố tìm giải pháp thì cánh tay chắc khỏe của Wind đã mang cô lại gần, sau đó thoải mái nói:

-“Thế này đỡ đỡ rồi đấy, thân nhiệt cậu ấm thật, cho tôi mượn tý đi…”

-“Nhưng…”

-“Nhưng cái gì, sao cậu lắm nhưng thế, thấy chết mà không cứu à? Ác độc thế…”

Lập luận của cậu khiến cô cứng cả họng.

-“Thôi được, tôi biết là cậu vô tình mà, bao nhiêu ngày tôi nằm viện cũng có thấy cậu vác mặt vào thăm đâu, hôm nay tôi có chết ở đây cậu chắc cũng chẳng quan tâm…rồi…tránh ra đi…”

-“Cậu…”

Moon nói được đúng từ “Cậu” đó, rồi chịu chết với tên bướng bỉnh, thở dài mặc xác…

-“Nguyệt, người tôi hôi thế cơ à?”

-“SAO NỮA?”

-“Thì cậu quay lưng về phía tôi, lạnh lẽo kinh lên được…”

-“Ừ, hôi lắm!”

Moon người sắp lả cả ra, cô cũng mới xuất viện chứ đâu, chán chẳng muốn tranh luận, ngủ