
”
-“Ra đây rửa chân tay rồi vào ăn cơm con…”
-“Dạ…”
……
……
-“Cơm nhà bác thế nào con, có hợp khẩu vị không?”
-“Dạ ngon lắm ạ”
-“Ăn thêm thịt vào con…”
-“Ăn cá này”
-“Chắc con lười ăn phải không, mà người ốm ốm thế?”
Người ốm thì đúng, thời gian gần đây, luyện thi điên cuồng. Nhưng cái từ “lười ăn” mà ba dùng khiến Vũ Phong sặc cả cơm, cậu nói tỉnh bơ:
-“Nó vẫn chưa chết vì ăn là may rồi…”
-“Thằng này, cứ trêu bạn…”
….
Chuyện là, bà xã ông xã nhà cao cửa rộng, nhưng lại hiếm muộn, mãi mới có một mụn con.
Thế nào mà thời gian nó trôi nhanh quá, chẳng mấy chốc nó đã 18 tuổi.
Bà xã cả một năm cúng đông cúng bắc, mời thầy phương tây phương nam, tất cả chỉ mong sao nó chỉ đỗ được trường cao đằng trong thị xã, hoặc trượt hết cũng được, ở nhà làm ăn với ông xã.
Có ngờ đâu, nó đỗ Quốc Gia, rồi đại học người ta tuyển thẳng, lại còn nhăm nhe nộp hồ sơ sang Pháp.
Bà xã, ông xã buồn lắm, thành tâm như vậy rồi mà…
Ông bà cảm thấy những ngày sau này thật khó sống, cho nên, chiến lược A là thương lượng, nói với thằng quý tử, “xin nó”, rằng thì là, năm sau con học ở đâu, gia đình chuyển nhà theo đó.
Mà thằng quý tử, nhất định không đồng ý.
Ông bà đành chuyển chiến lược B. Thấy bé gái nhà nào đến tuổi cập kê là lập tức dụ dỗ. Khẩu hiệu chính là:”Mi đi đâu thì đi, kiếm vợ đẻ cho bọn ta mụn cháu trước đã!”
Bà xã e hèm…
-“Nguyệt Dương này, con thấy Phong nhà bác như nào?”
-“Dạ?”
Nguyệt Dương ngẩn ngơ.
-“Ý bác là con thấy nó có đẹp trai không?”
Sáu con mắt hướng về cô bé tội nghiệp.
-“Dạ, có ạ…”
Cô nói nhỏ.
-“Ừ, đẹp nhỉ, không phải con bác bác khen đâu, mà quả thật hiếm có người đẹp trai như nó…”
Ai đó ngồi phía đối diện, đỏ bừng. Ai đó vâng vâng dạ dạ.
-“Thế ở trên lớp nó học tốt chứ?”
-“Dạ, giỏi nhất lớp ạ…”
-“Ừ, bác cũng nghe nói, mà không những thế đâu, Phong nhà bác tâm lí lắm, tính tình hiền hòa tốt bụng…”
-“Dạ…”
-“Con đừng nghe mấy lời đồn ở trường nó là bóng, đó là do mấy đứa mất dậy ghen ăn tức ở hãm hại nó thôi…”
Hà Nguyệt Dương cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn. Nếu mà bác biết…bác biết…bác đang nói chuyện với chính cái đứa mất dậy ghen ăn tức ở đó, thì…đời cô…XONG!
-“Bác thì bác dễ tính lắm, bác trai cũng dễ tính, gia đình ta thoải mái….”
-“Dạ”
-“Ừ, bác nói thế thôi, con cứ từ từ suy nghĩ…”
Vũ Phong tới điên cả người, mọi khi, mấy đứa đâu đâu lanh lanh thì cứ “Về làm con dâu bác nhé”, hôm nay gặp con ngu trước mặt thì mẹ cậu lại gợi a gợi ý.
Cậu đành tiếp lời:
-“Có nhiều người tưởng rằng thông minh nhưng mà thực ra không phải vậy đâu u ạ…u nói cái gì thì nói cho rõ ràng ra…”
-“Cậu xỉa xói cái gì thế?”
Dương hỏi.
Bà xã đành dàn hòa:
-“Ai ngu thì ngu chứ Nguyệt Dương bao nhiêu năm mẹ đi họp phụ huynh, năm nào cô giáo chả khen hết lời, nhỉ?”
-“Dạ…”
CHAP 44: LỜI THỈNH CẦU CỦA HÀ NGUYỆT ANH
-“Mình mình, ra đây…”
-“Sao mình?”
-“Em cho người làm nghỉ hết rồi, đi…”
-“Đi đâu?”
-“Đi ra khách sạn chứ đi đâu?”
-“Sao lại ra đó?”
-“Mình ngu thế?”
-“Thế còn hai đứa nó…ở nhà một mình hả? Nhỡ xảy ra chuyện gì…”
Bà xã bực cả mình:
-“Chính vì xảy ra chuyện gì nên mới phải đi đấy…Không muốn có cháu à, đi nhanh…”
-“Ừ, nhưng mà…”
-“Nhưng gì, ba làm giáo sư Toán nổi tiếng, mẹ là giám đốc điều hành, con nhà gia giáo thế kiếm đâu ra?”
-“…”
-“Này nhé, chỗ bé cần bé, chỗ to cần to, mai sau sinh đẻ cũng thuận tiện, mặt mũi thì xinh xắn, da dẻ thì trắng mịn…”
-“…”
-“Hay mình chê nó thấp? Không phải đâu, đứng với Phong nhà mình thế thôi, vì con mình cao mà, ít con bé cũng phải mét sáu trở lên…”
-“…”
-“IQ nó em nghe bảo 154, IQ con mình 157, mai sau cháu mình chắc chắn cũng phải có IQ 155,5 trở lên…nhanh, đi thôi…”
-“…”
-“Em là em chưa thấy hài lòng như này bao giờ đâu…”
Bà xã nói một hồi, ông xã mới có cơ hội chen ngang:
-“Nhưng, nhưng nhỡ con mình không thích thì sao?”
Bà xã bĩu môi:
-“Gớm có mà, nó chả sướng điên lên…”
-“Sao mình biết?”
-“Em đẻ ra nó em lại không biết, mắt nó nhìn bé Dương, sáng như sao, mà mình không để ý à, mọi khi em dụ đứa nào nó cũng càu nhàu, hôm nay lại im thin thít…”
…..
Hai vợ chồng già, vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã ra tới khách sạn năm sao lớn nhất thị xã.
……
-“Mẹ tôi mua cho cậu này…”
Hà Dương ngó, là bộ đồ ngủ, thầm cảm kích ba mẹ Phong, thực cũng chu đáo như Phong vậy.
-“Đi tắm đi!”
-“Hai bác đâu rồi?”
-“Đi chơi rồi…phòng của cậu ở tầng ba, rẽ trái nhé!”
-“Ừ, cảm ơn!”
Trời đất, bộ đồ ngủ mẹ Phong mua, đúng là phát huy hết công dụng cho mùa hè, mặc rất là…mát mà!!!
Cô phải choàng thêm cái khăn tắm, mới dám lên phòng.
Nhà cậu cũng lạ ghê, phòng cho khách mà cứ như có người ở lâu ngày vậy, rất ấm cúng, và còn mùi hương, quen tới tận não.
Căn phòng này được sơn màu xanh dương, rất giống phòng của cô. Quanh phòng bày nhiều tranh, có thể nhận ra đó là nét vẽ của cậu. Trong số những bức tranh đó, có một bức rất nhỏ, trông không có gì nổi bật, nhưng lại được dán gần đầu giường.
Nguyệt Dương nhìn bức vẽ đó rất lâu, thấy rất quen, chẳng phải đó là Nguyệt Anh ư? Phong vẽ muội ấy thực sự rất đẹp, nụ cười trông thật trong trẻo…