XtGem Forum catalog
Lẽ nào em không biết?

Lẽ nào em không biết?

Tác giả: Lan Rua

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325981

Bình chọn: 7.00/10/598 lượt.

tiếng xì xào bên cạnh…

-“Mấy ông nhìn thấy Hà Dương Toán 2 chưa, chuẩn không cần chỉnh luôn… ”

-“Đúng đó, đúng đó, khúc nào ra khúc nấy…”

-“Trời ơi, tôi chết mất…”

-“Trời ơi sao mà trắng thế, chỉ muốn cắn cho một cái…”

-“Ừ, công nhận, năm sau có khi phải kích nó đi thi hoa hậu, biết đâu chuyên Biên Hòa mình cũng được thơm lây…”

…..

…..

Bọn con trai, mỗi đứa một câu, ánh mắt thì đầy đen tối, từ đứa có tình ý sẵn như Hùng Lý 1 hay An Toán 1, cho tới đứa chưa có tình ý gì cả…

Tất cả đều dán vào đứa con gái trong bộ đồ bơi xanh dương phía trước, tâm tư không hề trong sáng!!!

Vũ Phong ~ hận không thể tống Hà Nguyệt Dương vào bao tải, vác về nhà!!!

Mọi người vui vẻ chơi nhảy sóng, bịt mắt bắt dê, bóng nước, …

Nhận thấy hôm nay các bạn nam có vẻ quan tâm quá mức tới mình, Nguyệt Dương có phần ngại, cô nói với các bạn mệt, muốn lên bở nghỉ một lát, xong lại xuống.

Rất nhiều ánh mắt tiếc nuối, nhưng trận bóng đang dở tới lúc kịch tính nên cũng không cản…

Bước chân trần trên cát, từng luồng gió biển thổi khẽ vào tóc, ngày hôm nay, thật tươi mát.

Dạo quanh nhặt mấy vỏ sò cho em gái, phát hiện chỗ phía Nam bờ biển, nước rất trong, sạch…mà lại chẳng ai chơi.

Thích thú, Nguyệt Dương lập tức lao xuống bơi, ba cùng dậy hai chị em bơi từ năm 10 tuổi, nhưng tính lại thì cô vẫn ngu hơn Hà Anh, nên chỉ dám xuống chỗ gần.

Loanh quanh ra rồi lại vào, được ba bốn vòng, mệt thở không ra hơi, cô thả chân, định chạy lại phía các bạn…Mà cố mãi, chân vẫn không chạm đáy biển.

Tại sao lại thế? Rõ ràng chỗ cô cách bờ biển rất gần mà? Chả nhẽ chỗ này có hố ngầm…vì vậy mới không ai ra đây chơi?

Hơi hoảng, cô cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ trong đầu giờ sẽ bơi vào bờ, sẽ rất nhanh thôi…

Đúng là chó cắn áo rách, ngay cái lúc cô cần vào bờ nhất, thì chân lại bị chuột rút! Vùng vẫy, gọi các bạn mà vô ích.

Hà Nguyệt Dương đuối dần, chỗ này cách chỗ mọi người xa quá, làm sao mà họ nghe tiếng cô được?

Sức lực cuối cùng dần cạn kiệt, chân tay đờ đẫn, người cũng mềm nhũn, có lẽ số phận chỉ tới đây…

-“Nguyệt…Nguyệt…Nguyệt ơi…”

Cô lại nghe thấy giọng nói đó, rất quen…

Có người gọi cô tha thiết, có mùi bạc hà vương vấn đâu đây. Cô muốn mở mắt, mà sao khó nhọc tới thế?

Môi người đó chạm môi cô, truyền cho cô từng luồng khí…

Người đó ôm cô vào lòng, cô nghe sao bi thương…

-“Nguyệt ơi, đừng chết, tôi xin mà…”

-“Tôi xin đấy, cậu như thế tôi phải làm sao…”

-“Nguyệt, cầu xin cậu…”

Ai đó thực sự cuống…làm động tác sơ cứu cho cô mà cả người cậu run rẩy. Nỗi sợ bủa vây tới lạnh toát.

Cậu xin cô…

Cậu xin ông trời…

Cầu xin…cầu xin…

Nghe tiếng ho đó, ánh mắt thẫn thờ hé mở…cậu mới thở phào, chẳng biết, người vừa thoát khỏi tay tử thần, rốt cuộc là cậu – hay là cô?

Không kiềm được xúc động, vòng tay cậu siết chặt lấy cô, ghì cô trong lòng mình…

-“Phong…sao…vậy…”

Tiếng cô hỏi rất khẽ, nghe tiếng cô thôi mà cậu cũng thấy run…

-“Cảm ơn Nguyệt!”

Hà Dương ngẩng lên, còn ngơ ngác:

-“Cảm ơn gì?”

-“Cảm ơn cậu…vì đã tỉnh lại! ”

Những hình ảnh chập chờn hiện về…thì ra là cậu, nhiều năm nay vẫn là cậu, khi cả thế giới, mọi người tạm quên mất cô, thì vẫn luôn có một người nhớ tới, đó là cậu!!!

CHAP 39: TÔI SẼ DẬY NGUYỆT GIẶT ÁO QUẦN

Lách khỏi vòng tay cậu, ai đó hốt hoảng:

-“Phong, đừng khóc!”

Lớp trưởng Toán 2 giờ chỉ ước có cãi lỗ nào chui xuống cho bớt ngại, cậu bao biện:

-“Khóc cái gì mà khóc, nước biển đấy…”

-“Nhưng sao mắt đỏ, mũi đỏ?”

-“Tự dưng nó đỏ thì tôi biết làm sao, cậu lắm chuyện!”

Có người xấu hổ đứng dậy, đi trước…

Lại có người đuổi theo, thì thầm:

-“Cảm ơn nhé, tôi đã định bỏ cuộc…cứ nghĩ là chết chắc rồi cơ…”

Cái câu nói đó, khiến cả người cậu lạnh toát, quay người, đặt hai tay lên vai Nguyệt, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh của cô, cậu chậm rãi nói:

-“Nguyệt, nghe này!”

-“Hử?”

-“Nghe rồi nhớ cho kĩ…”

-“Ừ!”

-“Mai sau, nếu gặp hoàn cảnh nguy hiểm tương tự, thì phải cố gắng chiến đấu tới cùng…Bởi vì…”

-“…”

-“…Bởi vì…tôi nhất định sẽ tới…!”

Lực tay cậu rất chặt, bả vai cảm giác đau…nhưng đó không phải lý do mà Hà Nguyệt Dương rơi lệ!

Có những lời cậu nói, cô không hiểu. Có những lời cậu nói, cô cảm động. Và phải mất rất rất nhiều năm sau đó, cô mới thực sự thấm…

Thật may, là lúc đó Vũ Phong cũng không trêu chọc gì cô.

Cậu rủ cô, thuê xe đạp đi chơi quanh vùng. Vì báo đáp cậu vừa cứu mình, cô đồng ý.

-“Để tôi thuê xe cho cậu…”

Hà Dương nhanh nhảu.

Thấy cô vậy, cậu cũng không tranh.

-“Chị ơi cho em thuê hai cái xe đạp ạ…”

Quay sang, thấy cậu đang nhìn cô, đầy hận thù. Chắc cậu sợ thuê hai xe, nhỡ cô đi lạc, cậu lại mất công tìm đây mà…Hà Dương tinh ý đổi lại:

-“Chị ơi cho em thuê xe đạp đôi ạ!”

Cậu vẫn lườm…

Ông nội này, rốt cuộc ý ông là gì?

Ngó lại, còn mỗi một loại xe đạp nữa, cô đành chỉ:

-“Thôi, chị lấy em thuê cái kia…”

Mặt Phong hớn hở ngay lập tức!

Một đoạn, lên dốc, Nguyệt Dương hỏi:

-“Mệt không?”

-“Không, cậu thì nặng bao nhiêu mà mệt?”

-“Ặc, lúc thì cậu bảo tôi béo như nhợn, lúc lại bảo không nặng…toàn nói ba lăng nhăn