
hu toàn, ừ thì cô đoán là 99.99% đấy, nhưng nếu rơi vào 0.01% kia, Nguyệt Anh sẽ như là đang trên chín tầng mây rơi xuống địa ngục vậy, sợ nó sẽ không chịu được mất.
Cô không muốn em gái mình phải chịu thiệt thòi. Vả lại, nếu Phong thích Nguyệt Anh, cậu ấy sẽ nhận ra sự bất thường, nhất định tìm nó…
-“Tỷ, sao tỷ không nói gì, tỷ đoán xem…”
Cô phải nói gì? Nếu nói ít ngày quá, giờ sẽ khiến nó vui, nhưng Phong không tới tìm, nó sẽ thất vọng…còn nói nhiều ngày quá, giờ nó lại buồn…cô đành chọn ra một khoảng thời gian hợp lý:
-“Chắc tầm một tuần…cũng có thể lâu hơn, vì sợ cậu ta nghĩ muội bận đóng phim…”
-“Muội nhất định sẽ đợi…bao lâu cũng đợi, từ giờ trước mặt anh ấy, tỷ không được nhắc một tý gì tới muội nhé, anh ấy hỏi cũng bảo không biết…”
-“Ừ, ta biết rồi…”
….
Hà Dương mang theo chút tâm trạng khi tới lớp.
Nhìn vào hộc bàn, thấy có trái xoài xanh căng mọng cùng túi muối ớt, tự nhiên nuốt nước miếng. Bên cạnh, có người nói:
-“Ăn đi!”
-“Cho tôi hả?”
-“Ừ…”
Nguyệt Dương sung sướng, lấy dao bỏ túi, cắt cắt chấm chấm, tận hưởng…nhởn nha nhởn nhơ, tới khi trống gần vào, liếc thấy trên bàn có quyển Hóa mới hất hàm:
-“Sao lại mang sách này?”
Vũ Phong đáp cộc lốc:
-“Hỏi ngu thế?”
Dương giật mình:
-“Đừng nói với tôi là hôm nay học Hóa nhé?”
-“Ừ, cậu lại xem nhầm thời khóa biểu tuần trước phải không?”
-“Sao cậu biết?”
Có người phì cưới, có người luống cuống hết cả, bắt đầu quay sang nịnh nọt:
-“Phong ơi, Phong làm bài tập chưa, tôi chép với, nhanh…nhanh lên…”
-“Dễ ăn thế hả nàng?”
-“Nhanh lên…”
Không thấy lớp trưởng có động tĩnh gì, Nguyệt Dương đành quay xuống bài dưới, gọi:
-“Tuấn ơi…”
Chưa kịp nói câu tiếp theo, đã thấy vở bài tập đặt trước mặt, cô vội vàng cầm, chép lấy chép để, xong xuôi, tự tay lấy miếng xoài, chấm muối ớt rồi đưa “ân nhân”:
-“Cảm ơn, nhưng tôi không ăn mấy thứ của con gái…”
-“Ăn đi, ngon lắm, giòn sừn sựt ý, Phong rất là biết chọn hoa quả nhé!”
Gớm, cái miệng, dẻo như kẹo, Vũ Phong quay sang, rốt cuộc cũng cầm lấy, còn buột miệng:
-“Công nhận thế thật, có khi mai sau nhà mình để tôi đi chợ…”
Hà Dương mải nhai, chữ được chữ mất, ngây thơ hỏi lại:
-“Cái gì? Cậu bảo nhà mình cái gì cơ?”
Có đứa ngượng chín người, búng tai đứa kia, cằn nhằn:
-“Suốt ngày chỉ biết ăn…”
……
Ngày hôm sau, dưới ngăn bàn cô là một túi bò khô nhỏ. Nhìn sang, có người bảo:
-“Ăn thì cứ ăn, không phải khách sáo…”
Nguyệt Dương cười. Tất nhiên là ăn rồi.
Thế nào mà cô lại quên chưa vẽ cái biểu đồ Địa Lý, quay sang năn nỉ cầu cứu.
Ban đầu chỉ là tình cờ, rơi vào hoàn cảnh vạn bất đắc dĩ…nhưng dần dần, có người bị chiều sinh hư…
Ngày nào cũng như ngày nào, 6h20 đã có mặt tại lớp.
Thứ Hai
Chạy vào lớp, thò tay xuống ngăn bàn, lấy củ đậu ăn, đồng thời quay sang bên cạnh:
-“Phong, mượn vở Lý, Giáo Dục Công Dân!”
Thứ Ba
Cũng giống thứ Hai, chỉ khác hai chi tiết, đồ ăn thay bằng bắp bơ rang, câu gọi cũng có tý sửa đổi:
-“Phong, mượn vở Sinh, Anh!”
Thứ Tư
-“Phong, mượn vở Sử, vở Địa!”
Thứ Năm
-“Phong, mượn vở Công nghệ, Văn!”
Thứ Sáu
-“Phong, mượn vở Sử, Hóa!”
Thứ Bảy
-“Phong, mượn vở Toán…”
….
Ngoài việc không dám đọc truyện trong giờ thì theo như phân tích của Nguyệt Dương, có bạn thân như Phong, sướng thật, đáng nhẽ nên thân với cậu ấy từ lâu rồi mới phải.
Bây giờ, cô chẳng cần nói nhiều, tới lớp, ngồi xuống là cậu tự khắc đẩy các loại vở có bài tập về nhà cùng đồ ăn sang…Mỗi hôm lớp trưởng đều mua cho cô một thứ gì đó ăn vặt, thật thích mà…
Người ta bảo, muốn chinh phục các chàng trai, hãy chinh phục cái dạ dày của họ. Nguyệt Dương vừa cắn hướng dương vừa nghĩ vẩn vơ, lẽ nào câu đó cũng đúng với cô? Cô càng ăn nhiều, càng cảm thấy thích cậu nhiều hơn…hix…
Nhưng không phải cô lợi dụng bạn đâu nhé, nói chung là quan hệ hợp tác đấy! Bình thường Vũ Phong giờ ra chơi toàn bị làm phiền, cô giúp cậu diễn kịch, cứ thấy đối tượng lân la ở cửa lớp là cô bắt đầu hành động ngay:
-“Phong, con này sao tôi không hiểu gì cả?”
-“Đâu, đâu, con nào…”
-“Đây, đây này, sao giới hạn của nó lại tiến ra vô cùng nhỉ?”
-“Mẫu tiến tới 0 thì nó chả tiến tới vô cùng…”
-“Nhưng tôi vẫn không hiểu?”
-“Sao cậu ngu thế?”
-“Cậu giảng lại phát đê…”
-“Ừ…”
…
Đóng kịch cứ như thật, một ngày, hai ngày, ba ngày…rồi các đối tượng cũng phát nản, đành trả lại cậu sự yên bình…
Chỉ có điều, cái mặt cô giờ đã trở thành thể loại vô duyên, bị ghét nhất…
Đấy, đấy, hi sinh to lớn như thế, nói chung là không ai thiệt nha!!!
………………
Thứ Bảy, máu chảy về tim.
Ừ, các thành phần trong trường chuyên Biên Hòa này cũng thích thứ Bảy nhất.
Thứ Bảy, các thầy cô họp hội đồng, thường mất tiếng rưỡi, có khi hai tiếng, nên sáng thứ bảy chỉ học hai môn, sau đó chơi dài, rồi đợi tới tiết sinh hoạt.
Như thế nhưng lại thích hơn cả học hai môn rồi về, bởi thời gian đó có thể thỏa thích chơi bời, đàn đúm với đông đủ các bạn.
Các lớp trưởng thì phải đi họp Đoàn trường tầm hai chục phút, nói chung cũng chẳng có gì quan trọng, chủ yếu là giao lưu chém gió!
Kết thúc buổi họp, lớp trưởng Sử 1 có nhờ lớp trưởng Toán 2 chỉ cho mấy