
n sinh, đàn ông muốn bảo vệ một người phụ nữ cũng không phải dựa vào miệng nói mấy câu bảo vệ cô ấy là có thể, lúc cần thiết chỉ có thể dựa vào quả đấm.”
Thi Dạ Triêu nói xong lời này, trong đầu Lục Kya Việt nhất thời xuất hiện khuôn mặt của hai người phụ nữ: Cố Lạc cùng Thi Duy Ân. Khóe miệng cậu bĩu một cái, không hề lên tiếng nữa, nhưng từ ánh mắt nhìn ra được đã có dao động, Thi Dạ Triêu nhíu mày: “Thế nào, ba cậu không nói qua cái này cho cậu?”
Cái vấn đề này khiến Thi Dạ Triêu đột nhiên cảm thấy chạm vào một chỗ đau nào đấy của Lục Kya Việt, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trầm xuống, ánh mắt buồn bã, đứa bé rốt cuộc vẫn là đứa bé, sẽ không che giấu tốt tâm tình của mình, vẻ mặt bi thương rất nhanh toát ra .
Hai người cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời, không khí lại có chút đè nén.
Thi Dạ Triêu nhìn chằm chằm Tiểu Suất Ca mặt mày thanh tú một con mắt khẽ sưng to lên một hồi lâu, “Cậu là đứa bé của Cố Lạc cùng ai?”
Rất kỳ quái, sau khi hỏi ra cái vấn đề này, cảm xúc trong Thi Dạ Triêu chợt tăng thêm mấy phần không vui.
Không vui?
Cũng không chuẩn xác, giống như là nặng nề, nhưng lại quá nhỏ. Anh không tìm được từ thích hợp để hình dung, tóm lại ngay cả có điểm không thoải mái như vậy, vốn là đáp án vấn đề anh cũng không nhất định phải biết, nhưng hỏi ra miệng lại có loại ý niệm muốn biết.
Cảm giác kia giống như là. . . . . . Trong cổ họng anh chợt có một cây gai.
Nhan Hạ ở dưới lầu nhà mình thấy Thi Dạ Triêu rất là giật mình, bởi vì Cố Lạc không có giao phó, cho nên cô không biết những lời có thể nói, những lời không thể nói. Thật may là Thi Dạ Triêu không hề hỏi cô cái gì, chỉ đem Lục Kya Việt một thân nhếch nhác giao cho cô liền đi, lời nói có liên quan tới Cố Lạc một chữ cũng không nói.
Nhan Hạ mang Lục Kya Việt đi bệnh viện làm kiểm tra, cũng may thương thế của nó nhìn dọa người nhưng cũng không lo ngại, bằng không cô thế nào cũng bị Cố Lạc lột da không chừng.
Cùng Lục Kya Việt đánh nhau chính là bạn học cùng lớp với cậu, bởi vì bộ dáng Lục Kya Việt khiến nữ hài tử thích, kết quả liền như vậy thành tình địch số một của các nam sinh. Hay bởi vì cậu đầu nhỏ thông minh thành tích ưu tú, vì vậy “về công về tư” cậu đều đối với đồng học đã tạo thành chút uy hiếp, thỉnh thoảng liền bị tìm phiền toái, chỉ có điều lần này đối phương bỉ ổi chút, chiến thuật biển người làm cho cậu bị thua thiệt.
Lục Kya Việt ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đến ngày sinh nhật Thi Duy Ân đi bộ đã không thành vấn đề. Nhan Hạ tự mình cùng cậu lần nữa mua hộp đóng gói, rất dễ nhận thấy ánh mắt người phụ nữ này so với cậu tốt hơn rất nhiều, Thi Duy Ân thấy liền vui vẻ không nhịn được, đem mảnh bánh ngọt lớn nhất đẹp nhất cho Lục Kya Việt.
Thi Dạ Triêu ở trên mặt cậu thấy thỏa mãn, mà tầm mắt hai người chống lại thì thỏa mãn lập tức hóa thành khoe khoang. >_<
“Evan, đáng tiếc bác không thích đồ ngọt, bánh ngọt này con và mẹ cảm thấy ngon nhất.” Thi Duy Ân khóe miệng dính bơ nói.
Thoáng chốc, Lục Kya Việt khoe khoang lại hóa thành mất mác. Thi Dạ Triêu thông minh hơn người, không khỏi bật cười, mới hiểu rõ thì ra là địch ý tên tiểu tử này đối với mình tất cả đều là bởi vì Thi Duy Ân.
Đêm đó khi chia tay thì Thi Duy Ân lôi kéo tay Lục Kya Việt, có chút ý tứ lưu luyến không rời.”Em muốn cùng cha đi tham gia hôn lễ của cậu, mẹ nói muốn dẫn em ở lại nước Z một đoạn thời gian mới trở về, cho nên phải có một đoạn thời gian không thể thấy Kya Kya rồi, phải nghĩ đến em nha!”
Lục Kya Việt dĩ nhiên so với cô lại càng không nỡ, ở trên mặt cô hôn một cái.”Chăm sóc mình.”
Thi Dạ Triêu lúc ấy cũng ở đây, bởi vì lời nói của Thi Duy Ân ánh mắt không dễ dàng phát giác trầm tầm. Cậu của cô bé, người mà em trai của Du Nguyệt Như Hoàng Phủ Luật muốn kết hôn, chính là người phụ nữ đã từng bị anh vây ở bên cạnh hai năm.
Quá nhiều chuyện cũ, bị Thi Dạ Triêu ngăn chặn lại, không thể nghĩ, không muốn nghĩ.
***
Cố Lạc lúc trước từng ác ý đã hỏi anh là có đi tham gia hôn lễ của bọn họ hay không, Thi Dạ Triêu lúc ấy quả thật có ý tưởng bóp chết cô. Nhưng là không quá vài ngày, sau khi anh nhận được điện thoại của Thi Dạ Diễm, người muốn bóp chết lại biến thành em trai anh.
“Miami bên kia xảy ra chút vấn đề, em phải tự mình đi xử lý.” Thi Dạ Diễm ở trong điện thoại hơi trầm mặc chốc lát, nói: “Anh thay em mang con gái qua bên kia.”
“. . . . . .”
“Thuận tiện gặp lại người tình cũ.”
Thi Dạ Diễm không sợ chết chế nhạo, chọc đúng huyệt chết của anh, lấy được đáp án là bên kia ống nghe truyền đến tút tút tút —— Thi Dạ Triêu trực tiếp cúp điện thoại.
Ước chừng hai giờ sau, Thi Duy Ân gõ cánh cửa phòng làm việc của Thi Dạ Triêu, ngọt ngào cùng anh chào hỏi. Đi theo phía sau dĩ nhiên là người ba cô thích nhất, Thi Dạ Diễm đem vé máy bay để xuống trước mặt anh.”Anh có thể chuẩn bị một chút đến sân bay rồi, đừng nhầm thời gian.”
Thi Dạ Triêu lông mày xinh đẹp rốt cuộc vặn lại, “Anh có đồng ý với chú sao?”
“Không cần đồng ý với em, đồng ý con gái của em là được.”
Trên cánh tay nhỏ của Thi Duy Ân vác cái ba lô nhỏ leo lên trên đùi anh, ngh