
a ở ngoài cửa nhỏ giọng nói chuyện, nhìn lại người đàn ông cường tráng to lớn một cái. Lực chú ý của người đàn ông đều ở trên người con trai, cũng không để ý những người khác.
Bỗng dưng, Cố Lạc cảm giác bên kia mấy người đàn ông đã ngưng nói chuyện với nhau, còn có một người giương mắt liếc trộm cô một cái.
Cố Lạc nhìn lại ba của đứa bé kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt nhòa, nụ cười kia hình như lộ ra một cỗ không khỏi khác thường. Thời điểm người đàn ông áo đen cách con trai chỉ có mấy bước chợt vươn tay, Cố Lạc tâm căng thẳng, bởi vì tầm mắt của hắn cũng không phải rơi vào trên người của bé trai, mà là rơi vào trên mặt Trình Tiếu Nghiên!
Gần như là ở lúc tay người đàn ông áo đen sẽ lập tức đụng phải Trình Tiếu Nghiên thì Cố Lạc đem cái ly trong tay chợt hướng khuôn mặt người đàn ông ném qua, hô to một tiếng: “Snake!”
Người đàn ông bị nước trà nóng dội vào mắt, kêu rên một tiếng che mắt, Cố Lạc bay lên một cước trúng bụng người đàn ông, ép hắn cúi người xuống. Cơ hồ trong cùng một lúc, ba người đàn ông ở ngoài cửa bắt đầu hướng bên này đến gần. Chuyện xấu đột nhiên xuất hiện khiến Trình Tiếu Nghiên ngẩn ra, nhớ tới Cố Lạc lúc trước đã nói qua, phản ứng cực nhanh đứng dậy, mới bước một bước liền bị Cố Lạc kéo trở lại, nhỏ giọng nói: “Cửa sau!”
Chủ cửa hàng hình như lại càng hoảng sợ, vừa muốn nổi giận chất vấn, trong giây lát súng trong tay Cố Lạc đã chỉ về hướng hắn, tất cả điều muốn nói đều chỉ có thể nuốt trở về, ngồi ở trên ghế sa lon không dám khinh xuất vọng động. Đừng nhìn bình thường suy nghĩ của Trình Tiếu Nghiên cùng người bình thường không giống nhau, lúc này phản ứng nhanh chóng ngoài dự đoán, di chuyển một cái xuyên qua khe hở ghế sa lon chạy đến cửa sau.
Cô không thấy đồng thời ở lúc cô chạy ra, ánh mắt của chủ cửa hàng bỗng chốc trở nên hung ác, ngoài ý muốn đá rơi súng của Cố Lạc.
Tay Trình Tiếu Nghiên sau khi mở cửa ra không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, người đàn ông áo đen đã thẳng người lên, mặt lộ vẻ sát khí, thẳng hướng Cố Lạc giơ quyền mà đến.
Cố Lạc không để ý tay đau, linh hoạt lắc mình né tránh, thuận tay kéo khăn trải bàn, đá ngã giá hàng chặn lại đường. Đang tránh né đối phương lại một quyền vô ích, vung khăn trải bàn đổ mấy thùng dầu không biết tên trên bàn, ném một cái bật lửa, một đạo tường lửa khác kịp thời ngăn trở con đường ba người đàn ông muốn đi cửa sau bắt Trình Tiếu Nghiên, cũng đồng thời ngăn trở đường lui của chính cô.
Mấy người bao bọc vây quanh Cố Lạc, lòng của Trình Tiếu Nghiên níu chặt, tầm mắt hai người cách một tường lửa đốt, Trình Tiếu Nghiên biết lúc này nếu mình ở hiện trường càng làm cho cô phân tâm, cắn răng, chạy vào trong mưa to giàn giụa.
Cố Lạc không rảnh để nghĩ nhiều, đối phương từng quyền sinh gió xẹt qua vành tai, quyền nhanh chóng nhanh chóng mà mãnh liệt, nhằm thẳng chỗ yếu. Cố lạc lắc mình xuyên qua giữa giá hàng, liên tiếp tránh né mấy lần công kích, rốt cuộc đợi cơ hội lấy ra một khẩu súng khác, nhắm ngay người cách mình gần nhất bóp cò súng.
Người đàn ông theo tiếng ngã xuống, Cố Lạc trước mắt cũng chợt hoa lên.
Chương 67
Cố Lạc mắt hoa lên, trực tiếp tựa vào trên giá hàng sau lưng điều chỉnh thăng bằng.
Đồ uống vừa rồi đã bị cho thêm chút đồ?
Cố Lạc bắt đầu lo lắng, may mắn là cô uống ít, nhưng Trình Tiếu Nghiên thì sao?
Những người khác thấy đồng bọn ngã xuống, trong mắt cũng không có bao nhiêu khác thường, vẫn như cũ không cho Cố Lạc cơ hội thở gấp, bao vây chặn đánh mọi phương hướng. Cố Lạc cắn răng lên tinh thần, vừa đánh vừa tìm đường lui, lại từng bước từng bước bị – dồn đến chỗ chết.
Cầm đầu ấy là người đàn ông áo đen to lớn tráng kiện, chủ cửa hàng cũng là đồng bọn của bọn họ, bé trai cũng không biết trốn đi nơi nào, đã sớm không thấy bóng dáng.
Cố Lạc cũng không dám tùy tiện nổ súng, mới rồi trong lúc đánh nhau cô đã phát hiện trong nhà này khắp nơi là vật phẩm dễ cháy dễ nổ, đây cũng là nguyên nhân bọn họ không sử dụng súng ống.
Bốn người xếp thành hình nửa vòng tròn bao vây cô, kiêng kỵ súng trong tay cô, cũng không để lộ đầu. Cố Lạc núp ở phía sau dãy hàng che chắn vừa kiểm tra tình huống đạn dược vừa lập kế hoạch lộ tuyến chạy trốn, từ trong khe hở quan sát vị trí của mấy người kia.
Nhìn dáng dấp đối phương cũng không có ý định nói chuyện với cô, cũng không nói với cô nhiều hơn một câu nói nhảm, Cố Lạc chỉ có thể nghĩ biện pháp trì hoãn thời gian.
Trừ cửa trước sau, muốn ra ngoài chỉ có bốn phiến cửa sổ, mà trong đó hai phiến cửa sổ cũng bị vật lung tung chặn lên, một ở sau lưng những kia người, một cái khác cách cô hai giá hàng lớn, mặc dù không xa, nhưng muốn vòng qua hai người kia làm sao dễ dàng.
Cố Lạc đại não cấp tốc vận chuyển, nếu mặt đất không được, như vậy ở phía trên thì sao?
Cô ngẩng đầu nhìn, một lát sau đã định ra một lộ tuyến.
Người đàn ông áo đen hình như cũng không có quá nhiều kiên nhẫn, ý bảo đồng bọn từ từ thu nhỏ lại vòng vây. Cố Lạc nhẹ nhàng mở ra một bộ dao kéo đặt ở kệ đối diện, bên trong có bốn con dao chức năng khác nhau lớn nhỏ không bằng nhau chia ra đeo ở hô