Disneyland 1972 Love the old s
Lau súng cướp cò

Lau súng cướp cò

Tác giả: Tâm Thường

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210355

Bình chọn: 8.00/10/1035 lượt.

ạt thắt thành một tiêu chuẩn lại đẹp.”Ý của em là, có một thời điểm nào đó em có thể nhìn thấu cảm xúc của anh, ví như vừa rồi anh mặc dù không nói gì, vẻ mặt nhìn qua cũng không có gì biến hóa, nhưng em chính là biết anh không vui.”

Thi Dạ Triêu chứa đựng nụ cười thật mỏng, cũng không đáp lời. Lúc anh cười như vậy cực kỳ mê người, Cố Lạc ngửa đầu hôn lên mặt anh, lần đầu tiên đánh vỡ nguyên tắc.”Cố Doãn bảo em giúp hắn làm chút chuyện, nếu thuận lợi thời gian sẽ không quá lâu, sau khi kết thúc em liền lập tức trở về.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, nghe thấy câu nói của mình thì ánh mắt của Thi Dạ Triêu hình như trầm xuống, sau đó nhẹ ôm ở hông của cô.”Hộ vệ không có ở đây, an toàn của anh người nào chịu trách nhiệm?”

“Làm trò, người bên cạnh anh tài ba nhiều như vậy, em tính là gì?” Cố Lạc đâm đâm lồng ngực của anh, “Anh cũng rõ ràng Cố Doãn để em ở lại bên cạnh anh mục đích căn bản cũng không phải vì bảo vệ anh, còn giả bộ.”

Thi Dạ Triêu cười, thật ra thì cùng phụ nữ thông minh ở chung một chỗ là một chuyện rất vất vả, nhưng riêng Cố Lạc lại không giống vậy.

Trước khi đưa Thi Dạ Triêu lên máy bay, Cố Lạc nhìn đám người bên cạnh sắp chia ly hoặc đang chia ly gì đó, trong đầu chợt cũng toát ra nồng đậm tư vị khó chia lìa, ôm cánh tay Thi Dạ Triêu, đầu nghiêng nghiêng, than thở.

“Vì sao đột nhiên cảm thấy không nên đồng ý Cố Doãn, em hình như. . . . . . Có chút quyến luyến anh, luôn có một loại cảm giác sẽ tách ra rất lâu với anh, thật kỳ quái.”

Thi Dạ Triêu cúi đầu nhíu mày, lát sau mới mở miệng: “Cố Lạc, không bằng đi cùng anh đi.”

Cố Lạc bất đắc dĩ than thở lần nữa, lắc đầu một cái, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt anh tuấn của Thi Dạ Triêu.”Lúc em không có ở đây anh tự giác một chút, đừng để cho em trở về phát hiện anh ăn vụng, nơi này của anh, nơi này, còn có nơi này ——” chỉ chỉ đầu anh, tim của anh, còn có bụng dưới của anh chỗ tiểu Triêu Triêu: “Đều chỉ có thể nghĩ tới em.”

Có lúc phụ nữ bá đạo rất có tác dụng với nơi đó của đàn ông, truyền thanh nhắc nhở lên máy bay, Thi Dạ Triêu nâng đầu của cô hôn xuống, sau đó nhìn thẳng ánh mắt của cô, thấp giọng gọi tên của cô: “Lạc.”

Cái hôn này rất là triền miên, hôn đến âm thanh Cố Lạc cũng mềm ra.”Hả?”

Nguyên tưởng rằng anh sẽ nói ra chút lời tâm tình làm cho người ta tim đập đỏ mặt, nhưng đợi đến cuối cùng bất quá cũng chỉ là một câu rất không có sáng ý ——”Chăm sóc chính mình.”

“Em cũng không phải là đứa bé, càng không phải là tiểu nha đầu ngây thơ.” Cố Lạc lành lạnh châm chọc: “Thay vì lo lắng cho em, không bằng đem đám người tiền nhiệm ngổn ngang kia dọn dẹp sạch sẽ, đừng cho là em không biết giận.”

Phụ nữ của Thi Dạ Triêu mặc dù không nhiều, nhưng mỗi người cũng không dễ đối phó. Nhắc tới cũng kỳ quái, cho dù thời điểm vẫn còn yêu Thi Dạ Diễm cũng vẫn ăn dấm rõ ràng như vậy, mà người phụ nữ gọi là Al¬ice chân thật xuất hiện ở trước mắt cô khiến Cố Lạc trước nay chưa có dự tính gì! Chứ đừng nói đêm đó Thi Dạ Triêu uống rượu say lúc hôn cô lại gọi tên Chử Dư Tịch làm cho cô có bao nhiêu không cách nào nhịn được.

Đây là. . . . . . Bởi vì yêu sao?

Đáp án đang ở trong lòng, cả người đều là ngọt. Máy bay xẹt qua trên đỉnh đầu, càng ngày càng xa, cuối cùng biến thành một điểm đen nhỏ, sau đó biến mất ở tầm mắt bên ngoài.

Cố Lạc nghĩ, người đàn ông này mới là một đoạn tình cảm đầy đủ nhất của cô, mặc kệ trong thật lòng pha bao nhiêu những thứ đồ khác, cô đều có thể bỏ qua không tính, chỉ cần trong đó có tình yêu cực kỳ thuần túy.

. . . . . .

Cố Lạc theo địa chỉ Cố Doãn đánh dấu trong tài liệu đi tới chỗ Trình Tiếu Nghiên, giơ tay lên gõ cửa.

Qua một lúc lâu, bên trong truyền đến động tĩnh, sau đó cửa mở ra.

Một người phụ nữ có mái tóc lộn xộn, mặc đồ ngủ chiếm cứ ở tại cửa ra vào, ngáp một cái quan sát cô, sau đó âm thanh mang theo chút lười biếng dùng Anh ngữ hỏi cô: “Xin hỏi cô tìm ai?”

Cố Lạc cũng đồng thời quan sát cô, lại dùng Trung văn trả lời: “Tiểu thư Trình Tiếu Nghiên?”

Trình Tiếu Nghiên lắc đầu một cái, cực kì mệt mỏi gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn dùng Anh ngữ.”Tìm lộn, không có người này, cô ấy không ở nơi này.”

Dứt lời muốn đóng cửa, bị Cố Lạc kịp thời ngăn trở.

Cô trả lời trăm ngàn chỗ hở khiến Cố Lạc bật cười, “Trình tiểu thư, máy bay của cô còn 3h nữa cất cánh, cô xác định còn muốn ngủ sao?”

Trình Tiếu Nghiên ngẩn ra, lần nữa mở cửa ra nhìn chằm chằm Cố Lạc: “Cô là ai nha?”

“Cố tiên sinh phái tôi tới.”

“Cố tiên sinh nào?”

“Cô biết rất nhiều Cố tiên sinh?”

Trình Tiếu Nghiên suy nghĩ một chút, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, thận trọng hỏi: “Cố. . . . . . Cố Doãn?”

Thấy Cố Lạc, Trình Tiếu Nghiên giống như thấy quỷ kêu lên một tiếng: “Má ơi!” Sau đó khí thế sét đánh không kịp bưng tai ầm một cái đóng cửa.

. . . . . .

Cố Doãn vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Cố Lạc, vừa nhận liền nghe Cố Lạc nói, chân mày nhất thời nhăn lại. Cố Lạc nhìn cánh cửa kia hỏi: “Anh làm gì với cô ta? Cô ta hình như rất sợ bộ dáng của anh?”

“Chuyện cười.” Cố Doãn chê cười: “Anh có thể làm gì với cô ta, cô ta cũng xứng?”

Cố Lạc