
người nhất vẫn là đôi tròng mắt của hắn,sắc bén như chim ưng, thâm thúy như đầm tối.Quách Bảo Tài cảm thấy cho dù hắn bây giờ đang cười ôn hòa với hắn,nhưng vẫn như cũ để cho hắn không tự nhiên rùng mình một cái,đầu suy nghĩ có chút hỗn độn thoáng cái bị lãnh ý tưới đến thanh tỉnh lại.
Theo hai người ngồi xuống,người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, mỗi một món ăn đều là tinh phẩm trong khách sạn,chỉ chốc lát thời gian liền bày tràn đầy một bàn lớn,làm cục trưởng cục cảnh sát,_Quách Bảo Tài coi như ra mắt quen thuộc,nhưng hôm nay bị hắn thịnh tình chiêu đãi như vậy,ông không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Người nọ ngồi ở đối diện ông,nghiêng người tựa vàoghế,nhìn như hòa khí nâng chén kích lệ hắn uống rượu,giống như cùng hắn trò chuyện tình thế hiện tại, từ kinh tế đến chánh trị, từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn,hắn đặc biệt giải thích,còn mình lại nghe đến cả người càng ngày càng lạnh,càng ngày càng có loại dự cảm xấu,nhưng đành phải không ngừng nở nụ cười cứng ngắc phụ họa hắn.
Rượu quá tam tuần,người nọ ưu nhã nhấp miếng rượu sau đó giơ tay lên vỗ tay phát ra tiếng,Quách Bảo Tài thấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng đồ tây đen mỉm cười mang theo một đống đồ đi đến đứng lại ở trước mặt mình.
Cô gái xinh đẹp vươn ra ngón tay nhỏ và dài cầm hai hai chai rượu đóng gói tinh sảo đặt ở trước mặt hắn,giọng nói giống như chim hoàng oanh thật êm tai
“Quách cục trưởng,đây là hai chai khai quốc thịnh thế, nghe nói ngài đối với tên rượu rất có nghiên cứu, Lục tổng nhà chúng ta cố ý cho ngài nếm thử hai chai này!”
Quách Bảo Tài nhìn hai chai rượu trước mặt khuôn mặt kinh ngạc, phải biết rằng hai chai khai quốc thịnh thế này giá thị trường đã bị xào đến gần mười vạn một chai, hai chai rượu này ít lắm cũng phải hai mươi vạn. . . . . .
Hắn không thể không thu món quà này,nhưng mà nhận những quà lễ kia hắn cũng biết đối phương chắc là muốn yêu cầu hắn làm chuyện gì, nhưng người đàn ông thần bí khó lường trước mắt này. . . . . . ,ông bất an ngẩng lên mắt thấy người đàn ông ngồi ở đối diện bình tĩnh uống rượu,ông hoàn toàn không biết mình có thể giúp hắn cái gì.
Đang lúc chả biết gì ,cô gái xinh đẹp kia từ trong tay một người khác lấy qua một cái hộp đặt ở trước mặt hắn mở ra, một bộ vòng tay phỉ thúy xanh biếc xuất hiện ở trước mặt ông, tản ra ánh sáng mê người, cô gái xinh đẹp tiếp tục cười nói .
“Nghe nói Quách phu nhân từ trước đến giờ yêu thích châu báu phỉ thúy, đây là một chút lễ mọn Lục tổng chúng ta cố ý chuẩn bị cho Quách phu nhân,xin ngài vui lòng nhận cho!”
Quách Bảo Tài kinh ngạc hoàn toàn nói không ra lời,ông vẫn tôn sùng một người là Thượng Đế,ông vẫn muốn đi nịnh bợ một người,bỗng nhiên có một người ra tay hào phóng tặng lễ cho hắn, hắn có thể không khiếp sợ sao?
Mà để cho hắn khiếp sợ còn đang phía sau,cô gái xinh đẹp kia lại đem một chuỗi cái chìa khóa đặt ở trước mặt hắn,
“Đây là chìa khóa biệt thự gần biển do Thân Viễn điền sản chúng tôi xây dựng gần đây, Lục tổng chúng tôi vì ngài chọn một nơi quan sát cảnh biển tốt nhất!”
Cái này Quách Bảo Tài làm sao cũng ngồi không yên, phủi đất một chút đứng lên, nhìn một đống quà tặng phong phú trước mặt, lời nói ra cũng run rẩy,
“Lục tổng, ngài đây là. . . . . .”
Chương 8: Ra Tay Cứu Giúp
Người đàn ông ngồi đối diện lúc này mới để ly rượu trong tay xuống khẽ mỉm cười giương mắt nhìn về phía hắn, “Quách cục trưởng, nghe nói hôm nay lệnh công tử bị bị thương?”
“Dạ! Bị một tiện ——”
Lời trong miệng Quách Bảo Tài còn chưa nói ra ngoài, đột nhiên cảm giác được ánh mắt người nọ bỗng dưng âm trầm,ông không tự chủ được lòng run lên vội vàng thu lại từ sắp bật thốt ngược lại cười ha ha nói
“Cùng bạn học hắn náo loạn chút hiểu lầm, ha ha, ha ha. . . . . .”
Người nọ nhìn hắn sau đó dáng vẻ như có điều suy nghĩ rũ mắt xuống trầm tư , trong phòng thoáng chốc yên tĩnh giống như chết, Quách Bảo Tài cảm giác tim ông khẩn trương giống như sắp nhảy ra lồng ngực,rõ ràng bọn họ không có đụng chạm gì,hắn tại sao luôn có loại dự cảm xấu nha?
Hắn cứ như vậy phập phòng lo sợ qua hồi lâu,người nọ mới một lần nữa giương mắt,vẻ mặt như cũ là nụ cười yếu ớt hữu lễ,”Là như vậy Quách cục trưởng,người bạn học gây hiểu lầm với lệnh công tử, ngẫu nhiên là bạn cũ của tôi. . . . . .”
Quách Bảo Tài thẳng cứng ngắc ,người nọ nói tiếp.
“Nghe nói cô ấy hiện tại bị đưa tới cục cảnh sát,ông xem cô ấy là một cô bé cũng không quá hiểu chuyện, có thể nương tay ——”
Lời của hắn còn chưa nói hết, Quách Bảo Tài cũng đã hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng mở miệng cắt đứt lời hắn.
“Lục tổng, ngài yên tâm ngài yên tâm, tôi đây sẽ gọi điện thoại bảo bọn họ thả người! Không phải là bạn học trong lúc đó xảy ra chút hiểu lầm sao, không cần thiết cứng ngắc như vậy ha ha, ha ha. . . . . .”
“Vậy thì làm phiền Quách cục trưởng!”
Người nọ khẽ mỉm cười nhàn nhạt ném ra một câu nói, vẻ lo lắng dấu diếm ở hai đầu lông mày lúc này mới dần dần tản đi. Quách Bảo Tài liên tục không ngừng cầm lấy điện thoại gọi cho cấp dưới chịu trách việc này, để cho bọn họ lập tức thả người.
Quách Bảo Tài để điện thoại xuống n