
a hắn, huống chi là những sinh vật có một đống lông mao nhung nhung như thế chứ.Lăng Chấn Vũ cầm Tiểu Hoa trên tay, đem nó hướng đến trước mặt Hải Lam, vẻ mặt hiềm ác nhìn con mèo nhỏ trên người đủ loại màu sắc, lại chuyển tầm mắt sang nàng, lông mày rậm khẽ nhướn lên, cô gái này quần áo cũng đầy những vệt màu như thế.“Chà, xem ra, cô và con mèo nhỏ này đều cần phải ‘thanh tẩy’ một phen nhỉ ” Lăng Chấn Vũ trào phúng nói, con ngươi u ám mà lạnh như băng có vẻ nghiêm nghị mà uy hiếp người.“Chà, xem ra, ngươi và con mèo nhỏ này đều cần phải ‘thanh tẩy’ một phen nhỉ ” Lăng Chấn Vũ trào phúng nói, con ngươi u ám mà lạnh như băng có vẻ nghiêm nghị mà uy hiếp người.Hướng Hải Lam run rẩy nhìn hắn một hồi lâu, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vị hôn phu của Hướng Lệ Vi. Người đàn ông này thật sự là đẹp, ngũ quan thâm tuấn như điêu khắc cùng dáng người vững chắc cao lớn, đôi mắt sâu đen không thấy đáy mang theo những tia nhìn nồng đậm…Ông trời ơi! Hắn giống hệt như những pho tượng tuyệt mĩ bên trong những cuốn sách hội họa của nàng, hoàn hảo không thể tranh cãi thêm gì hết. Người đẹp như vậy, nếu có thể trở thành người mẫu vẽ cho nàng thì thật là tốt biết bao a! Nàng không nhịn được đem ánh mắt si mê tán thưởng không chút che dấu mà trực tiếp xem xét Lăng Chấn Vũ.Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Lăng Chấn Vũ khẽ cười, hắn đã thấy qua nhiều lắm những người con gái ngắm hắn với ánh mắt chăm chú mà huyễn hoặc như thế rồi. Hắn nheo mắt lại, đánh giá thân hình gầy nhỏ mà xinh xắn của Hướng Hải Lam. Nàng một thân quần áo rộng thùng thình che khuất dáng người, hiển nhiên là chẳng có gì đáng xem, lại thêm một chiếc kính mắt vuông vuông mang bộ dạng ngu dốt, lại làm cho người ta ngán ngẩm, mất hứng, duy chỉ có mái đầu đen thùi với bộ tóc dài hòa với da thịt trắng nõn kia là được một chút.“Cô gái nhỏ, xem đã mắt chưa, ta thực không có tính nhẫn nại với con vật này lắm đâu” Hắn cười nói, ánh mắt gian tà mang theo đầy ý vị trào phúng.Ngữ điệu lạnh như băng của hắn làm cho Hướng Hải Lam bất chợt phục hồi lại tình thân, chỉ thấy hắn cầm Tiểu Hoa trên tay vung vẩy qua lại, khiến Tiểu Hoa ô ô kêu lên những tiếng yếu ớt. Bỗng dưng, mọi thưởng thức cùng hảo cảm với người đàn ông này của nàng đều biến mất không còn chút gì hết, nàng ghét nhất những kẻ không biết yêu thương động vật, người kia xem ra không thể nghi ngờ chính là một kẻ lãnh huyết vô cùng tàn khốc!“Ngươi là cái đồ không có tình yêu” Hướng Hải Lam không cần suy nghĩ nhiều mà đã thốt lên, ngữ khí phẫn nộ đến mức chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng luôn luôn đối với mọi việc phát sinh quanh mình thì thờ ơ không có nhiều cảm xúc, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt Lăng Chấn Vũ đã phản ứng mãnh liệt như vậy. Không chỉ nàng mà cả Lăng Chấn Vũ lẫn Hướng Lệ Vi đều thấy kinh ngạc. Đối với Hướng Lệ Vi mà nói, Hướng Hải Lam tuy là em gái cùng cha khác mẹ với nàng, nhưng nàng ta tựa như một một gốc cây gầy yếu chỉ chớp mắt cũng lung lay, luôn luôn ôn tồn im lặng đến mức người khác cũng không thể ý thức được sự tồn tại của mình, không có ý chí, y như một con búp bê đầu gỗ không có cảm xúc, thật không ngờ với kẻ chỉ mới gặp qua lần đầu mà nàng ta đã tật ngôn tàn khốc phê phán người khác, mà kẻ đó lại chính là người mà nàng vẫn luôn e ngại, Lăng Chấn Vũ.Không giống như Hướng Lệ Vi, Lăng Chấn Vũ chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức khôi phục lại thái độ lạnh lùng mà tà ác của mình. Nàng không phải là người đầu tiên nói hắn như vậy, nhưng là những người con gái khác chỉ có thể nói thế sau lưng hắn, chưa có kẻ nào giống nàng, dám ở trước mặt hắn mà lớn tiếng nói ra những lời như vậy.“Ngươi nói đúng, ta quả thật là kẻ không có tình yêu” Bờ môi bạc khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tàn khốc, ánh mắt nheo lại khẽ lóe ra một tia cuồng vọng cùng tà ác, chỉ thấy hắn khẽ buông tay, đem Tiểu Hoa thả thẳng tắp một đường rớt xuống trên cỏ, phát ra những tiếng kêu ai ô đáng thương.Hướng Hải Lam không thể tin được hắn lại hành động như thế, lập tức chạy vội về phía trước, đem Tiểu Hoa ôm vào trong lòng, khẽ vỗ về trước ngực, sau đó ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt với Lăng Chấn Vũ. “Ngươi…… Ngươi thật ác độc, trên đời này chỉ có ngươi mới là kẻ vô lại như thế…… mới có thể……” Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đương tức giận đến tột cùng. Cũng không thể trách, nàng cho tới bây giờ chưa từng mắng nhiếc ai, căn bản không biết dùng từ gì để công kích người đàn ông lãnh khốc lại tàn nhẫn trước mắt này được.Lăng Chấn Vũ vẻ mặt hưng vị áng nhiên* nhìn ngắm bộ dáng của nàng, gương mặt nhỏ nhắn giờ đã đỏ bừng, cái cổ cao cao, rồi cả dáng điệu cắn răng nghiến răng mà lại không thể làm gì của nàng, khiến hắn không thể nhịn được bật cười ra tiếng, âm lượng từ tiếng cười khiến cho Hướng Lệ Vi cùng Hướng Hải Lam trong lòng không khỏi thấy kinh hoàng một phen. (*hưng vị áng nhiên: có lẽ là vẻ mặt hiển nhiên)“Như thế nào? Lưỡi của ngươi bị mèo ăn mất rồi ư? Này công phu mắng người ngươi hiển nhiên còn cần phải luyện tập thật nhiều, không khéo lại tự làm bị thương chính mình mất thôi” Lăng Chấn Vũ khẽ nhướn mày, hà