Snack's 1967
Lắng nghe trái tim anh

Lắng nghe trái tim anh

Tác giả: Mạc Nhan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322245

Bình chọn: 8.00/10/224 lượt.

ầy lễ tân, sau đó đi theo người đàn ông được vị phu nhân kia phái tới đứng chờ sẵn ở một bên, đi vào thang máy lên đến tầng lầu cao nhất của khách sạn.

Vị phu nhân đã sớm chờ họ ở đó, nhiệt tình chiêu đãi bốn người các cô, cũng để cho các cô đi tham quan căn phòng và vườn hoa nơi mình ở.

An Hân Hân đi theo phía sau tò mò nhìn xung quanh, thực ra cô không phải chú ý tới cách trang hoàng xa hoa mà là lồng chim ở giữa vườn hoa.

Lần trước cô không chú ý tới hoá ra giữa vườn hoa có nuôi một đôi chim nhỏ, bị nhốt trong cái lồng màu trắng.

“Oa, có chim nhỏ này.”

Các cô gái hưng phấn chạy đến xem xét hai con chim, An Hân Hân nhận ra, khi chú chim phát hiện có người tiến gần thì có vẻ vô cùng khẩn trương.

“Đừng! Đừng đem chúng tôi cho nó ăn!”

“Cứu mạng! Thả tôi ra ngoài đi!”

Chú chim trở nên náo loạn bất an, đập vỗ cánh bay loạn ở trong lồng.

Ăn?

An Hân Hân nghe xong đáy lòng không khỏi trầm xuống, chú chim này bị đem làm đồ ăn sao?

“Đáng thương, có lẽ chúng nó không sống qua được ngày hôm nay rồi.”

An Hân Hân nhìn xuống dưới, thấy Elise đi đến bên chân đang thở dài, cô cúi người xuống bế Elise lên, thấp giọng hỏi: “Vì sao chúng nó không thể sống qua ngày hôm nay?”

“Bởi vì chúng nó là đồ ăn của Hắc Long.”

“Hắc Long?”

“Nó là một con vật nuôi khác của chủ nhân, một con rắn.”

An Hân Hân nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, ăn động vật sống? Trời ơi! Chú chim nhỏ đáng yêu như vậy, vậy mà lại thành đồ ăn của một con rắn sao?

“Elise thực sự rất thích cháu đó.”

An Hân Hân hoảng sợ, không biết từ lúc nào người phụ nữ đó đi đến bên cạnh cô, nhìn cô lộ ra nụ cười hiền lành.

Rất khó có thể tưởng tượng một người phụ nữ nói chuyện dịu dàng như thế, thoạt nhìn hoà nhã như vậy, lại nuôi môt con rắn, hơn nữa còn thích cho nó ăn thịt sống! Nếu không phải chính tai nghe thấy chú chim nhỏ kêu cứu mạng, thì cô thật sự không thể tưởng tượng được.

“Ôi? Sắc mặt cháu có hơi tái đó, không thoải mái chỗ nào sao?”

An Hân Hân cực lực nhịn xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, cố gắng nặn ra nụ cười. “Cháu không sao. Có lẽ là đã chơi ba ngày nay nên có chút mệt mỏi thôi.” Cô không khỏi ôm chặt Elise trong ngực, ánh mắt tránh sang chỗ khác.

Sau khi biết được người phụ nữ này định đem con chim làm đồ ăn cho con rắn, cô không thể nhìn thẳng vào mắt bà ta được nữa.

Đúng lúc này, cửa phòng khách bỗng nhiên mạnh mẽ bị mở ra, một cô gái xông vào.

“Mẹ!”

Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu lại, bao gồm cả An Hân Hân.

Chỉ thấy một cô gái trẻ bực tức đi tới, cũng không quan tâm có người lạ ở đây hay không, đi thẳng tới trước mặt người phụ nữ gắt gỏng hỏi: “Mẹ nhốt anh ấy ở đâu rồi?”

Ngay khi An Hân Hân nhìn rõ diện mạo của cô gái này thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, đây không phải là cô gái mà A Vũ phụng mệnh phải tiếp cận sao? Cô ta gọi vị phu nhân này là mẹ? Vị phu nhân này là mẹ cô ta?

Hắc phu nhân hơi nhíu mày, “Hô to gọi nhỏ cái gì, con không thấy ta đang có khách hay sao?”

Bàng Đế Nhã mặc kệ có khách hay không, cô ta luôn là người tuỳ hứng, cũng bị nuông chiều thành tính, hiện tại cô ta chỉ muốn biết mẹ mình đã nhốt A Vũ ở đâu?

“Con nghe đám thuộc hạ nói mẹ bắt A Vũ đi, vì sao?”

Nghe thấy hai chữ A Vũ, sắc mặt của An Hân Hân càng thêm tái nhợt, trái tim như bị người ta bóp nghẹt.

A Vũ bị bắt? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ thân phận của anh đã bị phát hiện rồi?

Vị phu nhân giận tái mặt, đứa con gái này không biết phân nặng nhẹ, cứ như vậy mà ở trước mặt người ngoài bàn về chuyện riêng tư sao? Bà nhịn xuống, phái người hầu tiếp tục đón tiếp khách, sau đó xoay người ra lệnh cho cô gái đang đối mặt với mình: “Vào phòng.”

Sau khi nói xong liền trực tiếp đi vào phòng, Bàng Đế Nhã cũng lập tức đi theo phía sau mẹ, thẳng đến khi của phòng đóng lại.

Giờ phút này, An Hân Hân tâm loạn như ma, sau khi biết được A Vũ đang gặp nguy hiểm, cô không còn lòng dạ nào ngồi đợi,phải lập tức thông báo với cục cảnh sát mới được.

Chương 19: Chương 10.1

Chia tay vị phu nhân kia, bốn cô gái cũng nên quay trở về Đài Bắc rồi.

An Hân Hân dùng di động gọi về nhà hàng của ông nội, bảo hai người tới cục cảnh sát tìm Phương Ngọc Văn, nghĩ biện pháp báo tin cho anh ta biết, sau đó quyết định ở lại.

“Cậu muốn ở lại sao?”

Ba người bạn đều rất bất ngờ khi nghe thấy quyết định này của cô, không biết vì sao cô lại thay đổi chủ ý, còn Hân Hân đương nhiên cũng đã tìm cho mình một lý do đường hoàng chính đáng.

“Bỗng nhiên tớ nhớ tới có một người thân ở Cao Hùng, tớ muốn đi thăm bọn họ trước, các cậu về trước là được rồi.”

“Nhưng thiếu cậu thì trên đường rất nhàm chán, chi bằng chúng ta cùng về với nhau đi.”

“Không được đâu, bởi vì tạm thời quyết định, hơn nữa người đó cực kỳ quái gở, bình thường anh ấy không thích có khách lạ.”

“Vậy sao cậu còn tới thăm anh ta?”

“Bởi vì anh ấy không bài xích tớ thôi, cho nên… tóm lại, nếu có thể thì tớ cũng muốn về với các cậy, nhưng đây là thân thích của tớ, tớ nhất định phải tự đi.”

Vừa miễn cưỡng bịa ra một lí do rốt cuộc cuối cùng cũng lừa được đuổi ba người bạn kia đi, các cô cũng không nghi ngờ gì liền đồn