XtGem Forum catalog
Lá nằm trong lá – Nguyễn Nhật Ánh

Lá nằm trong lá – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322153

Bình chọn: 8.5.00/10/215 lượt.

ình giùm tôi. Tôi vừa mở miệng, nó đứng bật dậy ngay. Hai đứa đùng đùng kéo nhau xuống nhà dưới, chẳng thèm nói tiếng nào với Thỏ Con và ba vị khách.

Tôi ngồi trên võng, nó ngồi trên chiếc chõng tre, chìa hai bộ mặt hầm hầm vào mắt nhau như xem thử đứa nào xịt khói ra đằng mũi trước.

Một lát, Thỏ Con chạy xuống:

– Sao hai bạn ngồi đây?

Tôi cáu:

– Muốn tụi này đi về hả?

– Ơ…

Thỏ Con ngân lên một tiếng ngân dài.

– Ơ gì mà ơ? – Tôi cay đắng – Hay bạn muốn tụi này ở lại nghe mấy tay kia tán nhăng tán cuội?

– Người ta nói gì kệ người ta chứ! – Thỏ Con đỏ mặt – Tôi có thích nghe đâu!

– Không thích mà ngồi nhe răng ra cười như đười ươi!

– Lịch sự mà!

– Hừ, lịch sự! Đồng lõa thì có.

Thỏ Con có vẻ muốn chuộc lỗi với tôi. Nó ngồi lì ở nhà dưới, bỏ mặt ba vị khách loay hoay trên kia.

Tôi hơi nguôi nguôi được một chút, chợt nhớ một chuyện liền đưa mắt nhìn quanh:

– Ba mẹ bạn đâu?

– Đi vắng rồi.

– Thế còn Út Năm?

– Em mình qua nhà bạn. Tôi cắn môi, nghe máu nóng bốc lên đầu:

– Thế là bạn rủ bọn người kia đến nhà?

Bạn nói bậy! – Thỏ Con nhăn mặt – Tôi không thèm nói chuyện với bạn nữa!

Nói xong, nó quay mình chạy lên nhà trên.

Hành động của Thỏ Con chẳng khác gì đổ dầu vô lửa. Tôi đứng phắt lên khỏi võng, đá chân vào chân Hòa:

– Về!

*

* *

Đi một quãng xa, đầu tôi từ từ nguội dần. Gió ngoài đồng trống thổi mơn man đầu cổ tóc tai giúp tôi bắt đầu nhận ra trí thông minh của tôi vừa rồi đã bị cơn nóng giận làm cho vón cục lại.

Tôi liếc thi sĩ Trầm Mặc Tử đang trầm mặc bên cạnh, tặc lưỡi:

– Bậy quá mày!

– Ờ, Thỏ Con bậy thiệt! – Hòa phụ họa.

– Không! Tao bậy chứ không phải nó!

Hòa trố mắt như thể tôi vừa nói tiếng Ấn Độ. Tôi thở dài:

– Tụi kia đến chơi chắc do vô tình thôi.

– Dĩ nhiên là vô tình!

Thằng Hòa lại nhanh nhảu hùa theo khiến tôi chán ngán không buồn mở miệng nữa. Đã có lúc tôi định quay lại nhà Thỏ Con để làm hòa với nó nhưng long tự ái đã kềm chân tôi.

Hòa thấy tôi làm thinh, nó cũng ngậm miệng luôn.

Kể từ lúc đó, hai đứa lủi thủi và câm nín đi bên nhau như hai chiếc bóng. Mãi tới tận nhà.

Hôm sau đến lớp, Thỏ Con không thèm nói chuyện với tôi.

Giờ ra chơi, Thọ tập họp ban báo chí để phân công công việc, Thỏ Con vẫn góp mặt, nhưng từ đầu đến cuối tuyệt không nhìn tôi lấy một cái.

Khi đám con gái giải tán, Thọ lừ mắt nhìn tôi:

– Mày với Thỏ Con có chuyện gì hả?

Có thằng Hòa đứng đó, tôi không thể chối. Tôi “ừ” và tặc lưỡi kể cho nó nghe chuyện xảy ra hôm qua.

Nghe xong Thọ nhún vai, kết luận gọn lỏn:

– Ngu!

– Ngu á? – Tôi gãi má, tròn mắt nhìn nó.

– Thực ra thì mày không ngu! – Thọ gật gù – Phải nói là… quá ngu mới đúng!

Không để tôi kịp phản ứng, Thọ chặn họng luôn:

– Thứ nhất, mày không nên đổ tội lên đầu Thỏ Con một cách vô lối như vậy. Thứ hai, mày là Cỏ Phong Sương. Thi sĩ thì phải bao dung, độ lượng, có tấm lòng rộng rãi như trời bể, không thể vì một chuyện cỏn con và không rõ đầu đuôi mà xù lông nhím lên với… người tình như một tên du côn hạng bét!

Tôi không biết Thỏ Con có phải là “người tình” của tôi không (thực lòng tôi thấy nó chẳng có gì giống như vậy). Nhưng tôi biết hôm qua tôi đã mất bình tĩnh. Tôi quá nóng nảy. Tôi đã nói với Thỏ Con những lời lẽ mà một thi sĩ không được phép nói.

– Bây giờ tao phải làm sao? – Cuối cùng, sau một hồi nhắm mắt lại cho bớt sốc, tôi mở mắt ra nhìn Thọ, cầu cứu.

– Thi sĩ không bao giờ nói chanh chua, đanh đá. Thi sĩ mở miệng là nói ra thơ!

Thọ nói vòng vo, nhưng tôi hiểu:

– Tao phải làm thơ xin lỗi nó?

– Đúng vậy. – Thọ cười khì khì – Khi nào thằng Lợi đưa lại cuốn các-nê, mày chép bài thơ vô đó. Tao sẽ chuyền cho Thỏ Con xem. Chương 04Thi sĩ Cỏ Phong Sương chưa kịp nghĩ ra những vần thơ để làm hòa với Thỏ Con đã tới lượt thi sĩ Hận Thế Nhân gây chuyện với nàng thơ của nó.Trong bốn nàng thơ của bọn tôi, nhà của Xí Muội ở xa nhất. Nó ở tuốt trên Vinh Huy, xa mãi về phía Tây. Muốn tới nhà nó phải bang qua hai chiếc cầu, rồi đánh một vòng quanh chân đồi đất đỏ toàn sim và mua, sau đó phải vòng vèo khoảng ba chục phút men theo các con ngõ nhỏ chạy luồn dưới các rặng tre xanh ngắt và kéo dài tưởng chừng như vô tận.Nhưng hễ chớp được xe Honda của các ông bố, nếu không đi rừng đi suối bọn tôi lại rủ nhau chạy lên chơi nhà Xí Muội.Trong bốn nàng thơ, Xí Muội là đứa xinh nhất. Mắt nó to ơi là to, miệng nó cười tươi và hiền, lại khoe răng khểnh trông duyên tệ. Tất nhiên bọn tôi thích kéo lên chơi nhà Xí Muội không phải vì nhan sắc của nó, đơn giản vì nó là nàng thơ của thằng Sơn.Điều hấp dẫn bốn chàng thi sĩ chính là khu vườn nhà Xí Muội. Vườn nhà nó rộng mênh mông, lại lắm cây ăn trái: chuối, xoài, ổi, đu đủ, nhãn lồng, lêkima… Chạy dọc bên hông nhà nó là các vồng khoai tươi tốt, các vạt đậu phộng, rau muống xanh um và các loại ra thơm như húng, quế. Ao cá ở phía sau nhà, ngo ngoe vài cọng sen nhưng cá nhiều vô kể. Cách ao cá một quãng, kế hàng rào là vạt mía dày với những thân mía chen chúc trong như những cô gái mảnh khảnh đứng túm tụm thi nhau xõa tóc.So với các ngôi nhà chật chội trong thị trấn, nhà Xí Muội l một vư