
ác của người ngồi uống cà phê dưới chân tháp Eiffel nếu như tôi chưa bao giờ đặt chân đến Paris.
Hơn nữa, như tôi đã nói ngay từ đầu, tình cảm giữa tôi và Thỏ Con chẳng có chút gì đáng gọi là yêu đương. Dưới sự sắp xếp của thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn, đám thi sĩ bọn tôi đứa nào cũng có một đứa con gái để cặp kè những lúc “đi làm báo”, người ngoài nhìn vào thấy oách thật nhưng cũng chỉ là để khoe mẽ chứ chẳng có chút thực tế gì. Khi bọn tôi đi chơi với cô Hiền cô Mười, các nàng thơ có giãy đùng đùng hay khi tụi con trai tán tỉnh các nàng, bọn tôi có giãy đành đạch thì như thằng Thọ phân tích hôm trước, tất cả những trò vớ vẫn này cũng chỉ do tự ái và sĩ diện thôi.
Tôi đã luôn nghĩ như vậy một thời gian dài nhưng đến hôm nay thì thằng Hòa, đứa từng thừa nhận giữa nó và Cúc Tần không có tình cảm gì sâu sắc, đã làm tôi không còn tin vào cả mắt lẫn tai mình, và ngay cả trái tim của tôi nữa, tôi cũng bắt đầu ngờ vực. Ờ, thi sĩ Trầm Mặc Tử và nàng thơ của nó đã chứng minh rằng một đứa con trai và một đứa con giá không hề có tình ý gì với nhau, chỉ coi nhau như bạn bè bình thường, nhưng đến khi đột ngột phải xa nhau, đứa này bổng phát hiện mình có thể khóc sưng cả mắt vì đứa kia và đứa kia có thể cắt trụi lũi tóc vì đứa này. Nếu tình yêu là thứ có khả năng sử dụng con đường vòng vèo bí hiểm thì quả thực tôi không rõ tôi và Thỏ Con có tình cảm gì đặc biệt với nhau hay không, mặc dù tôi biết chắc nếu tôi và nó cứ lớn lên bên nhau như thể này thì chồng nó chắc không phải là tôi và vợ tôi chắc không phải là nó.
Tiếng hu hu của thằng Hòa bây giờ đã chuyển thành tiếng hức hức. và thằng Thọ có vẻ muốn chấm dứt luôn cái âm thanh ủy mị kia cho rồi bằng cách đá vô lưng Hòa:
-Tao thấy đủ rồi đó mà
Nó đá thêm cái nữa:
-Mày chưa ăn trưa phải không?
Tối đó, bốn chàng thi sĩ lại chui vô quán cà phê trước cổng trường.
Rất có thể đó là buổi ngồi quán cuối cùng của bút nhóm. Mặt Trời Khuya vì lễ bế giảng năm học chỉ còn hai ngày nữa! tôi nhủ bụng và nặng nề bước chân qua cửa quán.
Tin Cúc Tần rời thị trấn vào phương Nam, rằng trước khi đi đã cạo trọc đầu ra sao và thằng Hòa đã khóc xỉu lên xỉu xuống thế nào, thằng Sơn đã nghe tôi và Thọ vừa kể vừa thêm mắm dặm muối nên nó cứ ngồi liếc thằng Hòa bằng ánh mắt thương cảm xen lẫn tò mò như thể thằng này vừa bị té giếng.
Thu mình trong một góc, Hòa kiếm ở đâu đôi kiếng đen tròng vô mặt để giấu đôi mắt sưng húp của nó, suốt buổi cứ ngồi giương kiếng lên, im ỉm như một tay điệp viên tập sự.
Tất nhiên ba chàng thi sĩ còn lại không hề đả động gì đến nỗi đau của chàng thi sĩ kiếng đen trong suốt tối đó.
Cả bọn chỉ bàn đến chuyện ngày mai đi thăm chàng văn sĩ đang nằm cô đơn trong bệnh viện. À, lúc này Mã Phú không còn cô đơn nữa. Nàng công chúa kiêu kỳ đã hiểu ra nỗi lòng u uẩn của chàng chăn ngựa mồ côi. Thậm chí bây giờ Lợi là đứa hạnh phúc nhất trong bọn.
– Thằng Lợi xứng đáng hưởng hạnh phúc! –Thọ gật gù-Tao không hiểu làm sao sống được trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy nó vẫn có thể viết được những trang văn đẹp đẽ, tươi sáng…
– Tấm lòng phải bao dung!-Tôi nói.
– Tâm hồn nó phải đẹp!-Sơn lật đật a dua.
Bọn tôi kẻ tung người hứng làm thằng Hòa nhột nhạt. Từ đôi kiếng đen bất thần vọng ra một âm thanh rờn rợn.
– Còn đưa bất hạnh là đứa tâm hồn không đẹp, tấm lòng không bao dung hả tụi mày?
Câu hỏi vặn của thằng Hòa khiến cả bọn tôi há hốc miệng nhì nhau. Không phải bọn tôi không thể trả lời nó mà không đứa nào muốn chạm đến cõi lòng nó Thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn ngẩn ra, bối rối, ngập ngừng một thoáng và cuối cùng là nổi khùng, chẳng kể gì đến cặp mắt (lẫn trái tim) đang sưng húp của thằng Hòa:
– Hỏi ngu! Mày nghĩ lại mà xem, trong bọn mình có đứa nào làm được như thằng Lợi không? Tụi mày hết đứa này đến đứa khác thi nhau gây rắc rối!
– Trừ mày! – Hòa xiên xỏ.
– Cả tao cũng vậy thôi, – Thọ nhún vai – Tao cũng chẳng khá gì hơn tụi mày.
Hòa bỉu môi:
– Mày từng nói mày với Hạt Dưa là một cặp mẫu mực mà.
Thọ nhìn chằm chằm vào mặt thằng Hòa, tôi thấy ánh mắt nó đột nhiên lóe lên thứ sáng kỳ dị:
– Mày biết tại sao tao và Hạt Dưa không bao giờ gây gổ hay giận hờn như tụi mày không?
– Tại mày có tâm hồn đẹp đẽ, tấm lòng bao dung chứ gì? – Giọng thằng Hòa vẫn chua lè, nghe ê cả răng.
– Sai bét! Tại tao với nó là anh em bạn dì. Mẹ nó là em ruột mẹ tao.
Y như Thọ vừa kích nổ một quả mìn. Cả đống cái miệng thất thanh:
– Cái gì?
– Tụi mày là anh em bạn dì?
– Xạo đi! Anh em bạn dì sao tụi tao không biết?
Thọ nhếch mép: – Tao không nói, tao dặn Hạt Dưa không nói, nhà tụi tao lại ở tuốt ngoài Hương An, làm sao tụi mày biết được! hơn nữa, cách đây ba năm, tao và Hạt Dưa học lớp Sáu 1, tụi mày học lớp Sáu 2, lên lớp Tám mới nhập chung, tụi mày không biết là chuyện đương nhiên!
Trước các bộ mặt ngẩn ra của ba đứa tôi, Thọ hất hàm:
– Tụi mày nhớ chuyện hồi đó có hai đứa học trò lớp Sáu 1 đánh nhau trong lớp, hai bà mẹ bị kêu lên đến khi vô họp nhà trường mới phát giác ra đó là hai chị em ruột không?
– Nhớ. Là mày với Hạt Dưa hả?
– Chứ còn ai! – Thọ cười hè hè – Hồi đó, tao mười b