Old school Easter eggs.
Lá bài cuối cùng

Lá bài cuối cùng

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212073

Bình chọn: 10.00/10/1207 lượt.

y tiền mặt ra mà không làm ảnh hưởng tới vận hành của xí nghiệp, bình thường cũng sẽ không tiếc mười triệu.

Cậu hai Trương vừa nói ra, ngay cả anh hắn cũng hơi kinh ngạc.

“Anh, em xin anh, em dùng xe hơi du thuyền của em và cả nhà ở Quảng Châu thế chấp, nếu còn không đủ, em… coi như em mượn của anh.”

Cậu hai Trương năm ngoái mới bỏ tiền mua du thuyền, gần một triệu đô la, nhà ở Quảng Châu cũng đáng giá mấy triệu, còn có hai chiếc xe hơi của hắn, cộng lại, cũng gần hai mươi triệu.

Nhưng những thứ này đều là bất động sản, hắn không lấy ra nhiều tiền mặt như thế được.

Trương Trí Thành nhíu mày, “Em nắm chắc không?”

Chương 32

Trương Trí Công không nắm chắc, nhưng nếu hiện tại không bỏ thêm vốn vào, vậy cho dù Lâm Dược thắng, ván đấu cũng phải tiếp tục, vậy chính là nói, ít nhất phải thắng liền ba lần, mới có thể chính thức kết thúc ván đấu.

Liên tục thắng Daniau ba lần, chuyện này, chuyện này không chừng truyền kỳ đó cũng không thể làm được, đừng nói là Lâm Dược.

“Anh, em dùng đồ của em thế chấp, sẽ không làm ảnh hưởng tới hoạt động của công ty!”

Trương Trí Công nắm tay Trương Trí Thành, khẩn thiết nói, nhìn hắn như thế, Trương Trí Thành hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Lâm Dược xẹt qua chút hung tàn.

Tuy nói là hai anh em, cũng không chênh lệnh bao nhiêu tuổi, nhưng luận kinh nghiệm luận thủ đoạn, Trương Trí Công có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp anh trai mình.

Chuyện hắn vừa mới hiểu rõ, Trương Trí Thành sớm đã ẩn ẩn nhìn ra chút đầu mối, hiện tại thấy hắn như vậy, sao còn không hiểu được?

Trong chớp mắt này, chỉ có suy nghĩ có phải nên dứt khoát mặc Lâm Dược thua.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoảng qua. Trương Trí Công hiện tại đang kéo tay hắn, đưa yêu cầu dùng bất động sản của mình đổi tiền mặt, hắn không thể không đồng ý, nếu không sau này nhất định có vết nứt. Hơn nữa lúc này tiếp viện một chút, tương lai cũng dễ gặp mặt Lâm Dược.

Tuy nói là đấu sinh tử, nhưng đối với Trương Trí Thành, Ngụy lão lục chưa chắc thật sự muốn mạng của những người chơi đó, phần lớn khả năng là mang về làm tản khách không có tự do.

Đều là cái vòng này, tương lai không nhất định ra sao, lưu lại một con đường, cũng dễ nói.

“Anh…”

“Được.”

Chỉ mới chớp mắt, Trương Trí Thành đã chọn lựa. Hắn gật đầu, bảo Mạc Khải qua.

Hai mươi triệu tiền mặt, cũng tính là một món tiền lớn, may là đang ở tỉnh, trong tài khoản của hắn vốn có một số tiền mặt để ứng phó cục diện, cho nên không tới nửa tiếng, đã điều được số tiền này qua.

Người ở lầu hai nghị luận xôn xao, bỏ thêm chip, bọn họ rất lâu chưa thấy qua rồi!

Lầu ba trong nhất thời cũng ồn ào.

Lý Công chúa kéo Trương Trí Công làm nũng.

Ngụy lão lục ngoài cười trong không cười, vẫn vẻ mặt nắm chắc đại cục.

Mèo mập không ngừng hăng say nịnh hót anh em họ Trương.

Mà Lâm Dược và Daniau thì đều trầm tư trên bàn đấu.

Tuy nói xung quanh đều có vách ngăn, nhưng cũng như thi trung học không cho phép mang di động, lúc này bài thủ cũng không được phép tiếp xúc với người khác.

Lâm Dược ngậm kẹo que, dựa vào ghế. Daniau ngồi ở đó cắt sửa xì gà, hắn cắt rất chậm, rất ổn, nhưng chỉ có mình hắn biết, thật ra, hắn vẫn không ngừng run rẩy. Hắn biết lúc này mình phải bình tĩnh lại, nhưng, dường như càng lúc càng cấp bách.

Cảm giác này hắn đã rất lâu không có… không, nói cho chính xác, là, cảm giác này hắn chỉ từng có hai lần, mà hai lần, đều có liên quan tới người đó.

Hắn không ngẩng đầu, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều đặt trên người Lâm Dược. Người TQ này hoàn toàn khác với người đó, người này đáng hận như thế, dám lợi dụng ván này, không, không chỉ là ván này, người này từ đầu tới cuối lợi dụng người đó, bố cục vừa rồi, y không ngừng bỏ bài, ậm chí bao gồm cả đoạn ngôn ngữ môi hồi nãy!

“Daniau, anh là thiên tài, anh làm gì cũng có thể thành công, nhưng cũng chỉ là vậy thôi, ánh mắt anh không đủ cao xa, anh vĩnh viễn không nhìn thấy được thứ khác, cho nên, anh đã định là không thể đi xa!”

Đây là Lâm Dược vừa rồi nói.

[Daniau, cậu chỉ biết làm những chuyện này sao?'>

Đây là người đó nói.

Hôm đó, người đó khinh thường nhìn hắn một cái, sau đó phun ra câu này, sau đó, thì lạnh nhạt quay người đi!

Lời khác nhau, ngôn ngữ khác nhau, phương thức sắp xếp khác nhau, nhưng, nhưng cảm giác đó, ý tứ đó, lại giống nhau.

Hắn cắt xì gà, cố gắng bình tĩnh, nhưng hắn biết sự run rẩy của mình đang gia tăng, hắn thậm chí có một xúc động, muốn nhảy lên chất vấn: “Tại sao cậu phải nói như thế, cậu học được từ đâu, nghe được từ đâu!”

Đây là TQ! Là TQ cách xa mười ngàn dặm!

Có người biết ván bài đó không kỳ lạ, có người có thể phục chế ván bài đó cũng không kỳ lạ, nhưng mà, sao lại có người biết những lời này? Những lời này sao có thể lưu truyền ra ngoài?

Trong bất tri bất giác, hơi thở của Daniau chậm rãi thô nặng, hắn biết trạng thái của mình đang trượt dốc, nhưng hắn lại không thể làm gì.

Hắn muốn ôm đầu rên rỉ, muốn hét lên, muốn giống như quá khứ, cắt đứt ngón tay người, muốn lấy tấm ảnh của người đó… nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không thể làm, lúc này, hắn chỉ có thể cắt xì gà, một chú