
ong đó, đương nhiên biết làm như thế nào mới không khiến người của sòng bài nghi ngờ.
Nhưng dù có kín kẽ, nếu bị người sành sỏi chú ý quan sát, cũng sẽ bại lộ, huống hồ còn bị camera theo chăm chăm. “Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ. Chú năm, chú biết lai lịch của Lâm Dược này không?”
Vương Thắng Lợi vội nói lại những gì đã nói vừa rồi, mà sắc mặt Trương Trí Công thì càng lúc càng cổ quái. Ngu ngốc? Vác đá ở công trường? Bê hàng trong siêu thị?
“Chú năm, chú đùa à, người này…” Trương Trí Công chỉ cái đầu heo của Lâm Dược trên màn hình, “Không nói cái khác, có lẽ cậu ta không cần tới đây, chỉ chơi trên mạng, cũng đủ không lo ăn uống rồi. Nếu cậu ta giống Trần Lập, qua vài ngày lại tới chơi vài ván, không quá một năm, thì có thể mua nhà ở Cúc thành!”
“Cậu hai, đây là sự thật, sao tôi dám lừa cậu chứ, ba cậu ta bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện đó… ai trong công trường của tôi cũng biết cậu ta, có cần tôi gọi lão Bát tới không?”
“Không cần.”
Trương Trí Công phất tay, tâm tư lại bắt đầu hoạt động. Đây là tự học thành tài hay là có được chân truyền gì của đổ vương…
Khả năng thứ hai lập tức bị hắn bỏ qua. Cách đánh bài không phải thiên thuật, thiên thuật, về bản chất mà nói thì giống như trộm, nhưng trộm bình thường đều trộm tài sản, mà chuyện người gian lận làm là trộm bài. Kẻ gian lận trước kia rất nhiều, nhưng hiện tại càng lúc càng khó sống, mười mấy cái camera ở đó, làm sao mà trộm bài? Tốc độ… trong cuộc so tài chính quy, cho dù bạn không lật bài, người của phòng giám sát cũng có thể thấy được bài của bạn, sao có thể trộm?
Đương nhiên, nếu là kẻ chơi gian lận, vậy quả thật chỉ cần luyện tay cho tốt thì có thể lừa người ta. Nhưng cách đánh bài thì khác.
Bất kể bạn có bí tịch gì, gặp được danh sư nào, không luyện qua những ván bài lớn lấy nền tảng, thì cũng vô dụng.
Tối nay hắn vẫn luôn chú ý Lâm Dược, có thể khẳng định Lâm Dược tuyệt đối không gian lận, hắn cũng có thể khẳng định Lâm Dược tuyệt đối là cao thủ mặt này.
Một cao thủ poker lại đi làm công… nhất thời trong đầu cậu hai họ Trương không khỏi hiện lên rất nhiều tình tiết trong phim điện ảnh cẩu huyết.
Mà lúc này, Lâm Dược đã đặt hết!
“Cậu ta chỉ có một con K thôi!” Cậu hai họ Trương xém chút bị sét đánh chết, “Còn chưa đến lúc đổi bài đã đặt hết, thằng ngu cũng biết cậu ta đang cướp gà…”
Hắn còn chưa nói xong, kẻ số bốn tiếp sau Lâm Dược đã bỏ bài.
“Mọe, mày có một đôi 9 đó, vậy mà không dám theo nó?”
“Cậu hai, nếu tôi là số bốn này, cũng sẽ không theo.”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ cho rằng cậu ta cố ý để tôi cho rằng cậu ta đang cướp gà.”
“Cậu có một đôi 9, cũng không muốn cược một phen?”
Mạc Khải lắc đầu: “Chip của cậu ta có bảy mươi ngàn, lúc này tôi…” Hắn nhìn trước mặt tên số bốn: “Tôi cũng vẫn còn năm mươi ngàn, nếu tôi chỉ có năm trăm, có lẽ sẽ theo thử xem.”
Trương Trí Công tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Một chút máu cược cũng không có, cả đời này cậu cũng không thể có tiền đồ về mặt đánh bài!”
Chương 8
Lâm Dược nhìn đống nhân dân tệ giống như mười cục gạch trước mặt, trừ hai mươi ngàn tiền vốn của y ra, tám mươi ngàn còn lại đã thắng đủ rồi.
Tuy là lấy từ sòng bài, nhưng lại không có gì khác biệt với lấy từ ngân hàng, tiền rất mới, dùng giấy da bò gói lại, còn hơi tỏa ra hương thơm đặc biệt của tiền mới__ Đương nhiên, đây rất có khả năng là ảo giác của Lâm Dược.
Y nhìn mười cục gạch này, đột nhiên cười he một cái, sau đó một tay một cục, kéo, xé, mười tờ giấy da bò bay lên trời, mà Lâm Dược đã tung loạn một trăm ngàn đó lên, kêu lớn: “Mao gia gia, tôi tới đây!” Tiếp theo, liền như núi Thái Sơn đổ ụp lên đống tiền giấy.
Sau khi nằm lên chúng, uốn éo vài cái, thở ra thỏa mãn: “Ông đây cuối cùng cũng được ngủ trên tiền một lần.”
“… Cậu còn có thể bơi trong đống tiền.” Caesar yên lặng nửa buổi, sự bình tĩnh cuối cùng cũng bị dao động.
“Hê hê, Lạc Lạc, anh đang dụ dỗ tôi, đừng phủ nhận, anh chính là đang dụ dỗ tôi, nhưng, tôi là lương dân, lương dân mẫu mực. Lương dân chỉ cược nhỏ không cược lớn. Hiện tại tôi có một trăm ngàn này, tham gia bảo hiểm sẽ không còn lo nữa, sau này ăn thơm, uống rượu, mua hai cái chân gà, ăn một cái ném một cái!”
“Đừng quên hẹn cược bảy ngày sau.”
Hùng tâm tráng trí của Lâm Dược lập tức bị kẹt, đúng, hẹn cược, còn một cái hẹn cược đáng chết!
Hoàn mỹ, trước cái hẹn cược đó tất cả đều hoàn mỹ, tuy ván đó y cược hết có hơi nguy hiểm, nhưng cuối cùng, y vẫn giành toàn thắng.
Không tới tám tiếng, y có thêm tám mươi ngàn, tuy rằng không phải y thắng, nhưng Lâm Dược lại không biết tự hiểu, sao có thể không phải y thắng? Caesar hiện tại đang dùng thân thể của y, bọn họ dùng chung một đôi mắt nhìn mọi thứ, cùng một đôi tai nghe mọi thứ, một cái miệng ăn cơm, một cái mông đi ngoài, Caesar thắng không phải là y thắng sao?
Tám tiếng, tám mươi ngàn, đây chính là đổ vương hiện tại trong nhân gian! Nếu bảo vô tuyến Hồng Kông tới quay, bảo đảm tạo được một bộ phim Tọa Phiến cẩu huyết phiến tình.
Đương nhiên, không có phim ảnh tuyên truyền cũng hơi đáng tiếc, nhưng Lâm Dược y nào giờ không xem trọng mấy