
ở cách đây mấy dãy phố.
Hai đứa đang thích chí ngồi nhìn con Tai To cuống quýt đưa hai chân trước lên loay hoay tìm cách gỡ chiếc bao ni-lông úp trên mõm. Chiếc bao ni-lông được giữ chặt bằng một sợi dây thun ràng bên ngoài nên mặc dù rất cố gắng, con Tai To chẳng làm sao tháo tuột ra được. Nó cuống cuồng vùng vẫy, thậm chí bò toài xuống đất, lăn lộn một cách tuyệt vọng.
Nhỏ Hạnh xuất hiện đúng vào lúc ánh mắt con Tai To đang lộ vẻ van xin tội nghiệp.
– Này, này, các em làm gì thế? – Nhỏ Hạnh sửng sốt kêu lên.
Sự xuất hiện thình lình của bà chị khiến Tùng hốt hoảng:
– Tụi em có làm gì đâu ạ!
– Chơi nghịch thế mà bảo là không làm gì!
Vừa nói nhỏ Hạnh vừa bước lại chỗ Tai To, tháo chiếc bao quái ác trên mõm nó ra.
Tùng đã kịp thời lấy lại bình tĩnh. Nó dài giọng:
– Ðấy chẳng phải là chơi nghịch! Em phạt nó đấy!
– Nó làm gì mà em phạt?
Tùng mím môi:
– Ai bảo nó xé tập của em!
Nhỏ Hạnh nheo mắt:
– Nó trèo lên bàn học của em à?
– Không phải là trèo lên bàn học! – Tùng ấp úng – Nhưng vẫn la xé tập!
– Chị chả hiểu gì cả! – Nhỏ Hạnh vờ ngơ ngác – Tập học bao giờ cũng được để ngăn nắp trên bàn. Con Tai To lại không trèo lên bàn được, thế làm sao nó có thể xé tập của em?
Câu hỏi oái oăm của bà chị làm Tùng cứng họng. Nó ngắc ngứ một lát rồi không nói không rằng, quay mình chạy vụt đi.
Lát sau, nó xuất hiện với cuốn tập tơi tả trên tay, giọng mếu máo:
– “Thành tích” của con Tai To đây nè! Em có nói dối với chị đâu!
Rồi nó sụt sịt, vẻ tức tưởi:
– May mà đây là cuốn tập nháp! Nếu không nó xé cuốn tập học ở lớp, chắc em phải nghỉ học luôn!
Nhỏ Hạnh cầm cuốn tập săm soi một hồi rồi gật gù:
– Ðúng là cuốn tập đã bị xé. Nhưng co lẽ không phải do Tai To. Có thể một con chó hàng xóm đã gây ra chuyện nàỵ
– Chính con Tai To mà! – Tùng kêu lên đầy ấm ức – Em nhìn thấy rõ ràng! Thậm chí em còn rượt theo nó để giật cuốn tập lại!
– Nhưng em đã bảo Tai To không trèo lên bàn học của em kia mà? – Nhỏ Hạnh vặn vẹo – Thế thì làm sao nó đụng tới cuốn tập này được?
– Cuốn tập này ấy à? – Tùng bối rối hỏi lại, rồi sau một thoáng ngần ngừ nó đành tặc lưỡi thú nhận – Thực ra thì… cuốn tập này em không để trên bàn! Trưa hôm qua em nằm dưới sàn nhà tập vẽ, lúc dì Khuê giục đi ngủ, em vội vàng thế là… thế là…
Nhỏ Hạnh nheo mắt nhìn em:
– Thế là em cứ để cuốn tập dưới sàn, quên cất đi chứ gì?
– Thì vậy! – Tùng khụt khịt mũi tìm cách bào chữa – Nhưng mà ai chả có lúc quên! Mẹ thỉnh thoảng cũng vỏ quên chìa khóa rồi cuống cuồng đi tìm vậy!
– Ðừng có lôi mẹ vào đây! – Nhỏ Hạnh nghiêm mặt – Em làm thì em chịu! Trong chuyện này không thể trách Tai To được! Chỉ tại em cứ vứt tập vở bừa bãi dưới sàn thôi!
Tùng vùng vằng:
– Nhưng trước đây em vẫn bỏ quên tập dưới sàn nhà mà có xảy ra chuyện gì đâu! Chỉ tại mẹ đem con Tai To về thôi! Từ ngày có nó nhà ta mới lắm chuyện!
– Lêu Lêu! – Nói thế mà cũng nói được! – Nhỏ Hạnh quệt hai ngón tay vào má, trêu em – Chỉ có em luộm thuộm mới thấy lắm chuyện thôi! Ðã vậy, còn đổ thừa cho Tai To nữa!
Bị nhỏ Hạnh tấn công tới tấp, nhất là trước mặt bạn bè, Tùng đổ quạu:
– Chị nói gì mặc chị! Em cứ phạt nó đấy! Em bỏ quên tập dưới sàn thì chị cứ phạt em, nhưng Tai To xé tập của em thì em có quyền phạt nó!
Thằng Tùng đột ngột “lý sự” khiến nhỏ Hạnh ngớ người ra. Thông minh như nó mà trong lúc bất ngờ cũng không tìm ra cách nào để bắt bẻ được thằng em.
– Thôi được! – Cuối cùng nhỏ Hạnh hạ giọng – Em muốn phạt Tai To thì cứ phạt! Nhưng chỉ nên đánh khẽ nó vài cái thôi! Chả ai đi phạt một con chó bằng cách bịt mõm nó lại cả!
Từ khi nhỏ Hạnh xuất hiện rầy la cậu em, thằng Ðạt vẫm im thin thít. Nó sợ chị thằng Tùng sẽ hỏi tội đồng lõa của nó. Nhưng câu nói vừa rồi của nhỏ Hạnh khiến Ðạt cảm thấy ngứa ngáy quá chừng.
– Thế mà có đấy! – Ðạt đột ngột buột miệng – Ở nhà em vẫn thấy cậu em bịt mõm con Mi-na hoài!
– Con Mi-na nào? – Nhỏ Hạnh tròn mắt.
– Con chó của nhà em ấy! – Ðạt chớp mắt – Ngày nào nó cũng bị cậu em phạt về đủ thứ tội!
– Ái chà chà! – Như phát giác ra điều gì, nhỏ Hạnh chợt kêu lên – Hóa ra trò bịt mõm này là em bày cho thằng Tùng phải không?
– Ðâu có! – Ðạt rùn vai – Trò đó ai mà chả biết, cần gì phải bày!
Lời bào chữa của Ðạt chẳng thuyết phục được nhỏ Hạnh mảy may. Nhỏ Hạnh gí tay vào trán nó:
– Em hư lắm đấy nhé! Bày cho bạn toàn chuyện gì đâu không!
Rồi không để thằng nhóc kịp phân bua, nhỏ Hạnh cúi xuống ôm con Tai To đang nằm khép nép dưới chân, quay lưng đi thẳng một mạch.
Thực ra trong chuyện này Ðạt có phần bị mắng oan.
Lúc thằng Tùng bảo nó chỉ cách “trừng phạt” con Tai To, nó đã không muốn nói nhưng thằng này cứ theo hỏi hoài nên nó không thể làm thinh mãi được.
Chả là sáng nay lúc ra chơi Tùng tuyên bố trước một đám bạn:
– Chiều nay tao sẽ trị tội con Tai To!
Nghe vậy, thằng Nghị và nhỏ Cúc Phương ngạc nhiên lắm. Hai đứa này vốn rất mến Tai To. Lúc mẹ thằng Tùng mới đem con Tai To về, Tùng lên lớp khoe tíu tít và rủ Ðạt, Nghị và nhỏ Cúc Phương về nhà để xem con cún tai dào đặc biệt của mình.
Vừ