XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328261

Bình chọn: 7.5.00/10/826 lượt.

uả gì cả! Tần chỉ quạu quọ, không cung cấp được manh mối gì.

Tiểu Long nhíu mày”

– Hạnh hỏi thẳng Hiền Hòa thử xem!

Nhỏ Hạnh lắc đầu:

– Tần chơi thân với Hiền Hòa như thế, Hiền Hòa còn không tâm sự, Hạnh thì ăn thua gì!

Quý ròm tặc lưỡi:

– Bây giờ Hạnh tính sao ?

– Hạnh cũng chưa biết! Nhưng nếu cứ kéo dài tình trạng này, Hiền Hòa sẽ bị lưu ban mất!

Nhỏ Hạnh vừa nói vừa đẩy gọng kính trên sống mũi theo thói quen. Trong nó lúc này đăm chiêu tợn.

Ngày phát sổ liên lạc, Hiền Hòa không đến lớp. Không rõ nó không đến lớp vì biết cô Vĩnh Bình phát sổ liên lạc hay do bận chuyện gì. Nhưng như vậy là may cho nó.

Chờ lớp trưởng Xuyến Chi phát sổ xong và chờ thêm một lát cho học trò tha hồ săm soi và xì xào, cô Vĩnh Bình mới gõ viết xuống mặt bàn:

– Các em yên lặng!

Cả lớp lập tức nín thinh, ngẩng lên nhìn cô giáo.

Cô Vĩnh Bình chậm rãi:

– Tháng này cô nhận thấy lớp ta có tiến bộ hơn so với tháng trước. Năm nay là năm cuối cấp, cô nghĩ các em cũng đã lớn, đã ý thức được sự quan trọng của việc ôn luyện bài vở.

Cô đưa mắt xuống dưới dãy bàn chót:

– Cô đặc biệt biểu dương sự tiến bộ vượt bật của em Lâm và Dỗ Lễ. Cô nghĩ sực học của Lâm và Dỗ Lễ không phải là yếu, chỉ tại hai em lơ là. Khi nào hai chịu chăm chú, kết quả sẽ đổi khác ngay.

Lâm và Ðỗ Lễ được cô chủ nhiệm khen, mặt đứa nào đứa nấy như nở hoa. Mấy đứa bàn trên nghoảnh đầu ngó xuống khiến tụi nó vừa hãnh diện lại vừa thèn thẹn.

So với Ðỗ Lễ, thằng Lâm sung sướng hơn nhiều. Trước nay nó mang tiếng là thủ lĩnh băng “tứ quậy”, tòan là bị thầy cô la rầy, quở trách. Mà ngay trong băng “tứ quậy”, điểm học tập của nó bao giờ cũng thấp hơn Hải quắn. Tháng này nó qua mặt Hải quắn một cái vù, nhảy một lúc mười mấy bậc, suýt đứng vào hàng ngũ “top-ten” chứ đâu phải đùa.

Ruột nở từng khúc nhưng ngoài mặt Lâm vẫn thản nhiên. Thậm chí khi Quới Lương huých cùi chỏ vào hông nó tỏ ý chúc mừng, nó vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị đến phát ghét, làm như ta đây được thầy cô khen ngợi là chuyện bình thường, chẳng việc gì phải quýnh lên.

Chỉ có Minh Vương là toét miệng cười hể hả. Minh Vương là tổ trưởng tổ 5, “sếp” của thằng Lâm và Ðỗ Lễ. Cả lớp chỉ có tổ nó được cô Vĩnh Bình biểu dương, mà biểu dương một lúc tới những hai đứa, bảo nó không toét miệng ra đến mang tai sao được!

Trong khi Minh Vương hào hứng bao nhiêu thì thằng Tần tổ trưởng tổ 1 xuôi xị bấy nhiêu.

Sau khi biểu dương những đứa tiến bộ, cô Vĩnh Bình bắt đầu nhắc đến những đứa lẹt đẹt. Mà lẹt đẹt nhất trong những đứa lẹt đẹt không ai khác hơn là Hiền Hòa.

Cô Vĩnh Bình cau mày:

– Cô không hiểu sao Hiền Hòa bỗng dưng học tập sút kém đến thế! Mới tháng trước còn xếp hạng 8, tháng này đã tụt xuống hạng chót rồi.

Ðúng là con nhỏ này tuột dốc không phanh! Tần lẩm bẩm than thở và cúi gầm đầu, cố tránh tia nhìn xoi mói của cô giáo.

Nhưng cô Vĩnh Bình đâu cần đợi thằng Tần ngẩng mặt lên. Cô gọi:

– Tần!

Tiếng cô giáo làm thằng Tần giật bắn như chạm phải điện:

Nó nơm nớp đứng dậy:

– Dạ.

– Bạn Hiền Hòa hôm nay nghỉ học vì lý do gì em có biết không ?

Tần lí nhí:

– Thưa cô, không ạ.

Cô Vĩnh Bình ngưng một lát, rồi hỏi tiếp:

– Tháng vừa rồi bạn Hiền Hòa có bị ốm đau gì không ?

– Thưa cô, em không biết ạ.

Cô Vĩnh Bình vẫn chăm chú nhìn Tần:

– Thế tại sao bạn Hiền Hòa bị liên tiếp bốn điểm 2, em có biết không ?

Tần nuốt nước bọt:

– Thưa cô, em không biết ạ.

Giọng cô Vĩnh Bình càng lúc càng lạnh băng:

– Em là tổ trưởng mà sao cái gì em cũng không biết hết vậy ?

Tần toát mồ hôi trán, lắp bắp:

– Dạ, thưa cô em… không biết ạ.

Trước lời đối đáp ấm ớ của Tần, dưới các dãy bàn lập tức vang lên những tiếng cười rúc rích. Còn ở trên bảng, cô Vĩnh Bình đang không biết nên cười hay nên khóc. Trán cô nhăn lại một cách khổ sở.

Thằng Dưởng thấy nguy liền thò chân qua đạp thằng Tần một cái.

Bị một cú đạp đau điếng, Tần bừng tỉnh:

– À quên, thưa cô… việc đó thì em biết ạ:

Cô Vĩnh Bình cố trấn tĩnh:

– Việc đó là việc gì ?

– Việc tại sao bạn Hiền Hòa bị điểm 2 đó cô.

– Tại sao ?

Tần hít vào một hơi:

– Thưa cô sở dĩ bạn Hiền Hòa bị tới bốn điểm 2 trong tháng vừa qua là do bạn ấy làm bài và trả bài không được ạ.

Lần này thì tụi bạn trong lớp không kềm được nữa. Những tiếng cười rúc rích khi nãy nhanh chóng biến thành những tràng cười ngặt nghẽo.

Lớp học bỗng chốc náo nhiệt như cái chợ khiến thằng Tần tâm thần vốn bất định càng thêm lo lắng.

Nhìn lên chỗ cô Vĩnh Bình đứng, thấy cô cũng đang nhếch môi như muốn cười, Tần phát hoảng:

– Thưa cô, em nói thật đấy ạ.

Khổ thân thằng Tần, nó càng rối rít thanh mình, tụi bạn càng cười dữ.

Cô Vĩnh Bình chán nản thấy rõ. Cô gõ viết xuống bàn:

– Các em trật tự nào!

Rồi quay sang Tần, cô lắc đầu:

– Em ngồi xuống đi!

Tần ngồi xuống, cảm thấy dưới mông mình không phải là chiếc ghế mọi bửa mà là một tổ kiến lửa.

Cô Vĩnh Bình nhìn lướt qua Xuyến Chi, Vành Khuyên và nhỏ Hạnh, trầm giọng:

– Cô nghĩ các em trong ban cán sự lớp nên lưu tâm hơn nữa đến trường hợp của bạn Hiền Hòa! Các em cần tìm hiểu