Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328442

Bình chọn: 7.00/10/844 lượt.

ỏ chạy khiến mấy đứa khác bắt chước chạy theo. Và nếu Hiền Hòa không xử sự như thế, nó đâu có nổi dóa ngoác mồm rống hết cỡ cho thằng Tần cự nự, nhạo báng.

Hiền Hòa không biết thằng Dưỡng đang bực nó. Khi vô lớp, nó vui vẻ quay sang Dưỡng:

– Dưỡng có đem cây thước theo đó không, cho Hiền Hòa mượn đi!

– Không! – Dưỡng lạnh lùng – Ra tiệm mà mua!

Thái độ của Dưỡng làm Hiền Hòa tròn xoe mắt:

– Dưỡng làm sao thê?

– Chả làm sao cả! – Dưỡng lạnh lùng.

– Dưỡng đừng chối! – Hiền Hòa vẫn nhìn Dưỡng đăm đăm – Nhất định là Dưỡng có làm sao rồi!

Dưỡng không buồn đáp. Nó quay mặt đi, vế giận dỗi.

Nét mặt lầm lì của Dưỡng khiến Hiền Hòa ngạc nhiên quá đỗi. Nó nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi vẫn chẳng lần được manh mối nào. Nó biết Dưỡng đang bực nhưng bực chuyện gì thì nó chịu.

Dưỡng quay mặt đi nhưng lại chìa cây thước ra sau:

– Nè.

Hiền Hòa cầm lấy cây thước, tủm tỉm:

– Dưỡng hết bực mình rồi hở?

– Còn.

Ngập ngừng một thoáng, Hiền Hòa lại hỏi:

– Dưỡng bực Hiền Hòa hở?

– Ừ.

Hiền Hòa chớp mắt:

– Hiền Hòa có làm gì đâu.

– Có! – Dưỡng vẫn không quay đầu lại – Ai bảo lúc nãy Hiền Hòa bỏ chạy!

– Dưỡng nói thật đấy hở?

– Thật.

Hiền Hòa liếm môi:

– Thế mọi hôm thì sao? Mọi hôm Hiền Hòa vẫn bỏ chạy sao Dưỡng không bực?

Dưỡng không ngờ Hiền Hòa lại hỏi một câu oái oăm như vậy, liền thuỗn mặt ra. Ừ nhỉ, việc Hiền Hòa chạy trốn giọng ca của mình đâu phải mới xảy ra ngày hôm nay. Nhưng mấy hôm trước mình đâu có hậm hực đến vậy? À phải rồi, tại hôm nay thằng Tần ghẻ tự dưng lại gây gổ với mình, thế là mình cáu lên! Suy nghĩ một thoáng, Dưỡng đã biết ngay lý do, nhưng nó vẫn làm thinh. Nói ra điều đó, Dưỡng sợ nhỏ Hiền Hòa sẽ bảo nó “giận cá chém thớt”.

À quên, Dưỡng không làm thinh hẳn. Dưỡng đáp, nhưng lại nói tránh đi:

– Mọi hôm tôi vẫn bực nhưng không nói ra đó thôi!

Lần này, nói xong Dưỡng quay lại.

Hiền Hòa dán mắt vào mặt bạn:

– Thế Dưỡng có muốn từ ngày mai trở đi sẽ không còn bực nữa không?

– Muốn! – Dưỡng tưởng bở – Hiền Hòa không bỏ chạy ra sân nữa chớ gì?

– Không! – Hiền Hòa láu lỉnh – Dưỡng đừng hát nữa!

Trong khi Hiền Hòa che miệng cười khúc khích thì Dưỡng gầm lên:

– Trả cây thước đây!

Hiền Hòa giấu cây thước ra sau lưng:

– Dưỡng đừng có xấu chơi như thế. Ðể Hiền Hòa kẻ xong đã!

Dưỡng nói năng bình thường giọng đã vang vang, huống chi nó lại gầm lên.

Cô Vĩnh An dạy tiếng Anh ngó xuống:

– Dưỡng, Hiền Hòa, hai em làm gì thế?

Hiền Hòa lí nhí:

– Dạ thưa cô, không có gì ạ.

Dưỡng tái mét mặt:

– Thưa cô, em chỉ… hỏi mượn cây thước của bạn Hiền Hòa thôi ạ.

– Bao giờ đi học cũng phải mang theo thước chứ em! – Cô Vĩnh An lừ mắt – Lần sau em còn hét lên như thế nữa sẽ bị phạt đứng đến giờ ra chơi đấy!

Dưỡng thu nắm tay dưới gầm bàn răng nghiến lại. Nó đang tức con nhỏ Hiền Hòa không để đâu cho hết.

Tức đến mức khi Hiền Hòa đẩy cây thước qua, khẽ nói:

– Trả nè.

Nó lấy tay gạt cây thước ra tuốt ngoài xa.

Ngoài những chuyện vừa xảy ra, nhỏ Hiền Hòa còn một điểm rất đáng để cho thằng Dưỡng bực mình. Ðó là giọng ca của Hiền Hòa.

Hiền Hòa hát rất hay. Năm ngoái, khi An Dung và Việt Hà chưa nghỉ học, Hiền Hòa hợp với hai đứa này thành một ban tam ca rất được bạn bè trong lớp ái mộ. Ðó là ba giọng “họa mi vàng” của lớp và là niềm tự hào của tổ 1.

Thằng Dưỡng là thành viên tổ 1, tất nhiên cũng hãnh diện về giọng ca thiên phú của các bạn mình. Mỗi khi ban “Tam ca Áo Trắng” Hiền Hòa, An Dung, Việt Hà biểu diễn trong các buổi liên hoan của lớp hoặc của trường, Dưỡng đều đứng dưới hò hét đến khan cổ và vỗ đến rát cả tay.

Nhưng điều đó đâu có nghĩa là Hiền Hòa được quyền chê bai giọng hát của nó.

Nhất là những lúc ngồi trong lớp, Hiền Hòa thỉnh thoảng cũng cao hứng ngân nga đôi ba câu chứ đâu phải mình nó. Những lúc đó, nó đâu có bịt tai, đâu có chuồn ra khỏi lớp. Vậy mà đến khi nó cất giọng, con nhỏ Hiền Hòa lại đùng đùng bỏ đi. Như vậy có khác nào coi thường nó. Có khác nào con nhỏ Hiền Hòa tự cho mình là số một, còn nó số… một ngàn lé chín.

Nhưng dù giận con nhỏ kênh kiệu kia không để đâu cho hết, giờ ra chơi Dưỡng vẫn tò tò theo Hiền Hòa và thằng Tần vào căn-tin.

Tần là con nhà giàu, ngày nào nó cũng bao hai đứa này ăn chè mệt nghỉ. Tổ 1 có cả thảy sáu đứa, không hiểu sao Tần chỉ thích chơi với Dưỡng và Hiền Hòa.

Chỉ trừ thời gian Tần bị ghẻ, Dưỡng và Hiền Hòa lảng ra vị sợ vi trùng ghẻ bò qua người, còn suốt từ năm lớp bảy đến nay, không giờ ra chơi nào mà ba đứa không cặp kè nhau chui vào căn-tin.

Bữa nay cũng vậy, nhưng khác với mọi lần, mặt mày thằng Dưỡng lúc này trông buồn xo. Nó ngồi một đống và múc từng muỗng chè đưa lên miệng một cách uể oải.

– Hôm nay mày có chuyện thế hả Dưỡng ? – Tần tò mò nhìn bạn.

– Không có gì!

– Mày giận ai hở ?

– Không.

Tần không tin:

– Chắc là mày giận tao rồi.

– Không mà.

Dưỡng hờ hững đáp. Lần này thì nó nói thật. Khi nãy, lúc ngồi trong lớp, nó quả có nổi quạu với thằng Tần và nhỏ Hiền Hòa thật. Nhưng nó chỉ điên tiết lúc đó thôi. Bây giờ, Dưỡng đã hết giận rồi. Bây giờ Dưỡng


Polaroid