
ý ròm hỏi lại bằng giọng muốn khóc, chưa bao giờ đầu nó ong ong u u như bữa nay.
Khánh trả lới ông nah bằng cách đảo mắt nhìn quanh. Rồi nó hớn hở chỉ tay sang dãy ghế đối diện:
– Tụi thằng Nghị, thằng Tường và nhỏ Cúc Phương ngồi bên kia kìa.
Quý ròm quay ra sau, gọi giật:
– Tiểu Long, Hạnh, Diệp! Có cả thằng Đạt và thằng Khánh ở đây nè!
Trong thoáng chốc, cả hai phe chồm wa chồm lại, hỏi han tíu tít.
Thấy người đàn ông ngồi bên cạnh thằng Khánh đang mỉm cười nhìn wa, nhỏ Hạnh hạ giọng hỏi:
– Ai ngồi kế em vậy Khánh?
– Dạ, ba em.
Mắt Tiểu Long sáng lên, nó tỏ ra thông minh:
_Vậy, người phụ nữ ngồi kế ba em chắc lá mẹ em?
– Dạ, không. Đó là mẹ bạn Đạt.
Quý ròm chép miệng:
– Lạ wá lạ! Tự nhiên cả lớp tụi mày kéo nhau đi xem kịch.
Đạt khoe:
– Còn mấy lớp khác nữa.
Nhỏ Diệp ngọ ngoạy đầu, hào hứng:
– Hèn gì bữa nay rạp chật cứng!
Tiểu Long tò mò:
– Thế nhà trường cho vé à?
– Dạ, nhà trường cho! – Đạt chưa kịp lên tiếng, thằng Khánh đã giành trả lời – Nhà trường phát cho mỗi học sinh hai vé để ba mẹ hoặc anh chị đi kèm.
Tiểu Long gật gù:
– Thảo nào!
Nhỏ Hạnh nhìn Quý ròm, tủm tỉm:
– Vậy thì nãy Quý đoán sai rồi. Ba mình và thằng Tùng đi theo vè của nhà trường, chứ không phải cố tình gây bất ngờ cho mình.
Quý ròm chống chế:
– Nhưng ba Hạnh và thằng Tùng không nói gì với Hạnh về chuyện đó, tức là cố ý tạo bất ngờ rồi.
Lý lẽ của thằng ròm xác đáng đến mức nhỏ Hạnh không tìm ra câu nào để trêu bạn nữa. Nó bèn ngoáy đầu nhìn wanh các dãy ghế:
– Ba mình và thằng Tùng ngồi ở đâu há?
Nhỏ Hạnh chưa kịp tìm ra chỗ ngồi của ba nó và em nó thì tiếng người xướng ngôn viên đã vang lên:
– Đoàn kịch Vàm Cỏ hân hạnh đón chào bà con cô bác. Bây giờ xin mới bà con cô bác ổn định chỗ ngồi, vở diễn sắp bắt đầu…
So với hôm wa, hôm nay tiếng người xướng ngôn viên nghe hoan hỉ hơn nhiều. Khán giả bất ngờ ken kín rạp khiến tiếng nói của ông run lên, phấn khởi và xúc động.
Và cũng như hôm wa, người xướng ngôn viên vừa dứt lời, các ngọn đèn trong rạp đồng loạt phụt tắt. Trong bóng tối, có thể nghe rõ tiếng thằng Đạt cười hí hí với thằng Khánh:
– Hách wá! Tao và mày cũng là “bà con cô bác” đấy!
Thằng Khánh có lẽ định lên tiếng phụ họa nhưng ngay lúc đó bức màng nhung trước mặt từ từ kéo sang hai bên, phơi ra những bóng người thấp thoáng dưới thứ ánh sáng xanh mờ khiến nó bất giác mím môi lại.
Và không chỉ thằng Khánh. Khán phòng chật ních những tiếng rì rầm tự nhiên lặng phất khi sân khấu mở ra và điệu nhạc dìu dắt khoan thai cất lên.
Quý ròm ngạc nhiên khi cảm thấy mình đột ngột rơi vào trạng thái ngất ngây hồi hộp y như hôm wa. Nó nhận ra nó đang nín thở. Nó đang cắn chặt môi để đè nén cảm xúc.
Quý ròm khẽ cựa quậy người và liếc sang hai bên. Chung quanh nó, những gương mặt quen thuộc cũng đang nghệt ra một cách căng thẳng trước ma lục của sân khấu.
Ánh sáng trên sàn diễn đổi màu và khán giả có thể trông rõ cô Giôn- xy và cô Xiu, một người nằm trên giường một người ngồi cạnh giá vẽ, ý như hôm trước.
– Vở Chiếc lá cuối cùng do Hùng Trương chuyển thể từ truyện ngắn của O’Henry.
Từ hậu trường, giọng nói khi này vang lên. Tiếp theo là giọng nữa hân hoan giới thiệu bảng phân vai.
Rồi cô Giôn- xy và cô Xiu bắt đầu cử động.
– À, tao nhớ rồi! – Tiểu Long reo khẽ – Đó là hai nữ họa sĩ trẻ trong truyện.
Tiểu Long tiếp tục khoe khoang trí nhớ của mình.
– Một cô tên là Giôn- xy, một cô tên Xiu, đúng không hở Hạnh?
– Long nhớ dai ghê!
Tiếng nhỏ Hạnh tấm tắc khen thằng mập khiến Quỷ ròm ngứa tai không chịu nổi.
Nó quay sang Tiểu Long, vờ vịt hỏi:
– Nhưng cô nào là Giôn- xy, cô nào là Xiu hở mày?
Đầu óc chậm chạp của Tiểu Long nhớ được tên nhân vật đã là kỳ tích, bắt nó phải kể ra tên nào của người nào theo yêu câu của Quý ròm, chắc nó xỉu. Truyện Chiếc lá cuối cùng, nó học cách đây đã một năm, xa lăng lắc chứ có phải mới đây đâu!
Thấy Tiểu Long ậm ừ, Quý ròm nhe răng cười:
– Không biết chứ gì?
– Sao lại không biết! – Tiểu Long đỏ mặt. Nó bối rối đưa tay quẹt mũi, rồi ngần ngừ đáp – Cô ốm nằm trên giường là cô Xiu, còn cô kia là cô Giôn- xy.
– Biết thế mà cũng đòi biết! – Quý ròm hừ giọng.
Đúng lúc đó, như hùa theo Quý ròm, ở trên sân khấu cô Xiu khè phe phẩy chiếc cọ vẽ, dịu dàng nói với bạn:
– Nè, Giôn- xy. Em thấy tay áo của chị đẹp không? Em có thích một tay áo như vậy không?
Giôn- xy giữ nguyên giữ nguyên tư thế cũ. Cố không nhúc nhích, thậm chí cũng không liếc mắt về phía bạn.
Xiu rời bàn, bước lại ngồi xuống mép giường và vuốt tóc cô bạn gái:
– Em phải tự tin lên chứ, Giôn- xy!
Cô Xiu quay xuống khán giả, mắt long lanh:
– Bao nhiêu người đang nhìn em kìa! Eim phải vui lên chứ!
Giôn- xy gượng ngóc lên khỏi chiếc giường sắt, cố nhìn xuống khán phòng, nhưng ngay sau đó cô lại để đầu mình rơi phịch xuống gối, thì thào:
– Em không thể vui nổi, chị Xiu à! Em đã nhìn thấy em trong đoàn người mắc chứng viêm phổi đang sắp hàng trước tiệm bán wan tài. Em biết, rồi sẽ đến lượt em. Một ngày không xa nữa sẽ đến lượt em!
Quý ròm quên