pacman, rainbows, and roller s
Kính Vạn Hoa: Bắt đền hoa sứ – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Bắt đền hoa sứ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323120

Bình chọn: 9.5.00/10/312 lượt.

tử tế gì nhưng mới gặp bọn Tiểu Long lần đầu mà nó đã đóng bộ mặt hầm hầm như thế thì quả là khó hiểu. Nhưng cái “khó hiểu” đó nhanh chóng trở thành “dễ hiểu” khi Lượm nghe Tiểu Long thú nhận là đã gặp thằng Tắc Kè Bông trên đường vào làng rồi.

Như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì giữa hai bên! Với một đứa hung hăng và ưa đánh nhau như thằng Tắc Kè Bông thì bất cứ chuyện khủng khiếp gì cũng có thể xảy rã Nghĩ vậy, vừa ăn cơm xong Lượm liền thấp thỏm chạy đi tìm Tiểu Long và Quý ròm.

Bắt gặp hai ông anh đang đứng rửa miệng sau ảng nước, Lượm hỏi ngay:

– Hồi trưa bọn anh đánh nhau với thằng Tắc Kè Bông phải không?

Câu hỏi bất thần của Lượm làm Tiểu Long giật thót. Nó trợn tròn mắt:

– Ai bảo mày vậy?

– Cần gì ai bảo! – Lượm láu lỉnh – Chỉ nhìn thoáng qua là em biết ngay!

Tiểu Long hừ mũi:

– Mày chỉ giỏi đoán mò!

– Xí! Anh đừng hòng giấu em! – Lượm vênh mặt – Nếu bọn anh và thằng Tắc Kè Bông không “choảng” nhau tại sao khi nãy nó nhìn tụi anh gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống thế?

– Thực ra thì tụi tao không đánh nhau với nó! – Quý ròm đột ngột chen lời – Tiểu Long chỉ ôm nó lại thôi!

– Ôm nó? – Lượm trố mắt – Ôm nó lại chi vậy?

Quý ròm khịt mũi:

– Chả là trên đường đến đây, tụi tao thấy thằng Tắc Kè Bông và ba đứa nữa đang vây đánh một thằng nhóc nhỏ xíu. Thế là tụi tao can. Nhưng nó không chịu nghe, Tiểu Long buộc phải ôm nó lại cho thằng nhóc kia chạy đi!

Lượm hồi hộp:

– Rồi sao nữa?

Quý ròm cười tươi:

– Thằng nhóc kia chạy thoát rồi thì thằng Tắc Kè Bông và đồng bọn đành phải bỏ đi chứ sao!

– Vô lý! – Lượm nhíu mày – Ai chứ thằng Tắc Kè Bông không đời nào chịu bỏ đi dẽ dàng như vậy!

– Đó là lúc nó chưa gặp tụi tao kia! – Quý ròm nhún vai – Còn đã gặp tao với Tiểu Long rồi…

Nhưng Tiểu Long không để Quý ròm ba hoa hết câu. Nó hắng giọng:

– Thằng Tắc Kè Bông bỏ đi bởi nó biết tao là cháu chú Năm!

– Thì ra vậy! – Lượm gật gù, rồi nó chép miệng – Thằng Tắc Kè Bông mà chịu bỏ qua là may cho anh lắm đấy!

– Nó chẳng chịu bỏ qua đâu! – Tiểu Long rầu rĩ – Trước khi bỏ đi nó còn hăm he đủ thứ! Nó bảo nó sẽ không tha cho tụi tao!

– Nó bảo vậy hả?

– Ừ.

Mắt Lượm cụp xuống:

– Thế thì gay rồi!

Tiểu Long lật đật nói theo:

– Ừ, gay thật!

Vẻ tiu nghỉu của hai anh em Tiểu Long khiến Quý ròm ngứa mắt không chịu được. Nó gầm gừ:

– Nó đánh mình thì minh đánh lại! To xác như mày chẳng lẽ lại sợ nó?

Trước nay, Quý ròm thường dùng kế khích tướng để động viên bạn. Nhưng lần này, cái kế cũ rích nhưng bao giờ cũng hiệu nghiệm đó xem chừng không ăn thua. Giọng Tiểu Long vẫn thiểu não:

– Nó là con riêng của thím Năm Sang, làm sao tao có thể “choảng” nhau với nó được!

Tâm sự của Tiểu Long khiến Quý ròm ngẩn tò te. Cái lý lẽ đơn giản và rõ ràng như vậy mà nãy giờ mải say sưa với chuyện đánh nhau, nó quên nghĩ tới. Ừ nhỉ, thằng Tắc Kè Bông dù gì cũng là con của thím Năm Sang, tức xem như em của Tiểu Long, ngang với thằng Lượm. Tiểu Long ở vai anh, nó đâu thể ra tay đánh nhau với em mình được. Hơn nữa, chú Năm Chiểu là cha kế của thằng Tắc Kè Bông, thím Năm Sang là mẹ kế của thằng Lượm, hai đứa này là hai đứa con riêng, biết tụi nó có hục hặc gì với nhau không, tự dưng nhào vô đập lộn với thằng Tắc Kè Bông không khéo lại sinh ra to chuyện! Ngẫm nghĩ một hồi, Quý ròm dần dần nhận rõ cái thế khó xử của bạn mình. Nếu thằng Tắc Kè Bông chịu quên đi mọi “ân oán” thì không sao, còn nếu nó vẫn cương quyết “trả thù” như nó từng hăm dọa thì Tiểu Long chắc chắn sẽ lâm vào cảnh “tiến thoái lưỡng nan”!

Lòng xao xuyến, Quý ròm quay sang Lượm:

– Thằng Tắc Kè Bông này sao mày?

– Sao là sao?

– Nó “dữ dội” lắm hả?

Lượm liếm môi:

– Nó là chúa đập lộn ở xóm em! Nó xưng nó là thủ lĩnh nhưng tính hay gây sự, lại có tật thù dai! Nói chung xóm em đứa này cũng sợ nó!

Quý ròm nheo mắt:

– Thế mày có sợ nó không?

– Em sợ nó một phép đi chứ! – Lượm rụt cổ – Lâu lâu nổi khùng lên, nó rượt em chạy tóe khói!

– Thế mày có méc với mẹ nó không?

– Không!

Quý ròm ngạc nhiên:

– Sao vậy? Bộ thím Năm Sang bênh nó lắm hả?

Lượm lắc đầu:

– Không! Mỗi khi hai đứa xích mích, bao giờ dì em cũng bênh em!

– Ngộ quá hén!

Quý ròm chép miệng, vẻ ngỡ ngàng. Nó cứ đinh ninh hễ xảy ra xung đột giữa hai đứa, thế nào thím Năm Sang cũng bao che, bênh vực cho thằng Tắc Kè Bông. Như vậy mới đúng với câu ca dao nó thuộc lòng từ nhỏ “Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng”. Nhưng theo như lời thằng Lượm nói thì ở đây bà “dì ghẻ” lại đứng về phía “con chồng” mới lạ chứ!

Quý ròm lại thắc mắc:

– Dì mày bênh mày sao mày không…

Quý ròm định nói “sao mày không méc dì mày để dì mày trị tội nó” nhưng lần này mới nói nửa chừng, Quý ròm sực hiểu, liền im bặt. Cũng như Tiểu Long, hẳn Lượm không muốn gây sự với Tắc Kè Bông để giữ hòa khí trong gia đình. Nó không muốn ba nó và dì nó buồn. Nó sợ chuyện xích mích của trẻ con sẽ hóa thành chuyện xích mích của người lớn. Nó còn nhỏ mà nó “sâu sắc” ghê!

Tự dưng Quý ròm cảm thấy buồn buồn. Nó nhìn Lượm, bồn chồn hỏi:

– Theo mày