
ủa tử thần, xem nhẹ cảm giác của bản thân. Báo Săn lại xóc nảy trong dòng xoáy phóng xạ của tinh vân, cô chỉ chú ý đến thần sắc cương nghị dứt khoát của người đàn ông này, phảng phất không ngại ngần bất cứ sự uy hiếp nào của vũ trụ.
Đây mới chính là Thương Chủy.
Thương Chủy như vậy, không cần thiết phải nói bất cứ cái gì, cũng có năng lực làm cho người ta cảm thấy an ổn.
“Giống như quỷ.” Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng.
Tô Di muốn nói, há miệng thở dốc, phát hiện ra bản thân chẳng còn một chút sức lực nào. Cô nhìn anh, bỗng nhiên rất muốn cười.
Mà Thương Chủy ngắm nhìn nụ cười ôn nhu mang theo chút ngốc nghếch đang nở trong lòng anh, cái gì cũng chưa nói.
Anh bỗng nhiên cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo xanh đen của anh đã nhẹ nhàng áp lên môi cô.
Vì sao…
Những thắc mắc không lời nảy sinh trong lòng cô.
Anh muốn loại đàn bà nào mà chẳng có? Vì sao cứ phải cứu cô nhiều lần như vậy?
Vì sao lại là cô?
Nhưng mà Thương Chủy tựa hồ đã hiểu ánh mắt nghi hoặc của cô. Không để ý đến hoàn cảnh ác liệt xung quanh, con ngươi đen thâm thúy kia vẫn dâng lên ý cười.
Anh không trả lời, tiếp tục cắn nuốt lời lẽ của cô, giống như muốn đem cô nguyên lành nuốt vào không chừa một miếng nào. Đồng thời, tay nắm bảng điều khiển.
Trong tầm mắt Tô Di, là một khoảng ánh sáng trắng lộng lẫy. Mười phút đã qua rồi ư? Trong lòng cô buông lỏng, trước mặt bỗng tối sầm, vô lực trượt chân ở trong lòng anh
Chương 17: Tội phạm bỏ trốn
Khi Tô Di tỉnh lại lần nữa, cảm giác giống như chết đi sống lại. Sự đau đớn tê dại trong cơ thể đã không còn, nhưng vẫn còn cảm giác choáng váng, buồn nôn.
Trước mắt là bầu trời đêm yên tĩnh, lấp lánh vô số ánh sao, giống như một rừng đom đóm.
“Lại đây” Âm thanh trầm thấp truyền đến.
Cô quay đầu lại, thấy Thương Chủy đang ngồi trên ghế.
Cô không biết đã qua bao lâu, mọi việc trong trí nhớ rất mơ hồ, duy chỉ có khuôn mặt cương nghị, cứng rắn như sắt là còn khắc sâu trong đầu cô.
Giờ khắc này anh ta lại trở về với dáng vẻ cục trưởng cục an ninh lạnh lùng thường ngày, buồn vui khó phân biệt. Chỉ có khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt thâm đem chứng tỏ bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử.
Cô miễn cưỡng đứng dậy, đi tới gần anh, anh vươn tay đưa cho cô một chiếc hộp kim loại hình vuông bám đầy bụi bặm.
“Dùng nó làm giảm bớt phóng xạ”
Cô giơ tay quét hộp kim loại khắp trên người. Qua một lúc lâu, cô thấy bớt hẳn cảm giác buồn nôn, choáng váng. Đột nhiên thấy chiếc hộp kim loại trước mắt nhạt hẳn màu sắc (biểu thị năng lượng đã cạn kiệt).
Cô bỗng nhớ tới —— anh ta còn chưa tiêu trừ phóng xạ. Cô đi tới phía sau anh, giúp anh cởi đồ du hành vũ trụ, dọc theo cơ thể anh, từ đâu xuôi xuống quét, một lần lại một lần…cho đến lúc tiếng anh vang lên “Được rồi, hãy đi lấy chút đồ ăn tới đây.”
Cô từ trong tủ lạnh nhỏ lấy một ít thức ăn, có chút thắc mắc liền hỏi “Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”
“Năm tiếng.”
“Tôi….đã khỏi hoàn toàn chưa?”
“Mạng cô lớn”
Niềm vui sướng từ từ dâng lên. Cô bê thức ăn đến trước mặt anh, nhìn thấy trong mắt anh vằn tia máu, liền nói: “Để tôi lái một lát, anh nghỉ ngơi chút đi.”
“Địa hình nơi này cô không quen.” Anh hờ hững nói.
Trước mắt Tô Di hiện ra cảnh tượng của một tinh cầu xa lạ. Cô cúi đầu lấy thức ăn đưa tới miệng anh. Anh liếc nhìn cô rồi há miệng ăn. Cô lại mở bình nước, giúp anh uống hơn nửa bình, sau đó cô mới ăn uống phần còn lại.
“Còn bao lâu nữa chúng ta có thể trở về?” Cô hỏi.
“Sáu giờ nữa sẽ đến trạm không gian gần nhất. Nhiên liệu của chúng ta sắp hết.”
“Ừm” Tô Di ngồi trở lại ghế phụ.
Tốc độ bay của Báo Săn bằng với vận tốc ánh sáng. Nhưng ở trong vũ trụ bao la không thấy bờ bến thì lại giống như con thuyền đang chầm chậm trôi trên biển.
Tô Di mặc đồ du hành vũ trụ, đội mũ an toàn lên. Anh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía Thương Chủy.
Rút cục là vì nguyên nhân gì khiến ột quan chức cấp cao của Liên Minh lại chịu bay tới nơi này?
Cho dù cách mặt nạ dưỡng khí, nhưng vẫn nhìn rõ khuôn mặt anh như được phác họa, vừa cương nghị nhưng cũng không mất đi phần nhu thuận. Lông mi dài đen sậm, sống mũi cao ngất, đôi môi dày kiên nghị.
Từ khi cô gặp được anh thì sinh mệnh cô đã nằm trong lòng bàn tay anh. Cô nhỏ bé, hèn mọn tùy ý anh chiếm lấy, định đoạt.
Nhưng bây giờ, tại sao cô lại không hận anh?
Thậm chí ngay cả khi đã bị anh ta trừng phạt bằng cách chiếm đoạt cô, giờ đây tại sao cô cũng không hề có hận ý gì đối với anh?
Thậm chí ngược lại gương mặt cương nghị của anh, ánh mắt thâm trầm cùng vòng ôm ấm áp lần lượt cứ hiện lên trong đầu cô.
Cảm giác này khiến cô trở nên bất an, đang trong lúc mải mê suy nghĩ cô bỗng nhớ tới một chuyện khác. Cô vẫn còn ôm hi vọng, liền hỏi “Ngài có thể dùng phương pháp này cứu Lăng Tranh được không?”
Thương Chủy hờ hững “Quá muộn”
Tô Di trong lòng đau xót. Thương Chủy nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ cười, hỏi “Đau lòng sao?”
Ngoài dự đoán của anh, cô lặng lẽ gật đầu “Anh ta giúp đỡ tôi rất nhiều, đó là một người tốt.”
“Ồ?” Thương Chủy nghiêng đầu nhìn cô “Vậy còn tôi thì sao?”
Tô Di tiến lên đón nhận ánh mắt thâm tr