
ng sống cùng nhau mười bốn năm, đã từng là một đôi ân ái mặn nồng, giờ lại trở thành hai kẻ địch. Nếu tiền bạc có thể đổi lại tình yêu của mười bốn năm trời đó, tôi nghĩ đa phần người ta sẽ tình nguyện thực hiện. Cho dù đó là mười bốn năm, hay là một nửa của mười bốn năm, đều là những ngày tháng dài đằng đẵng, để mình tự tay phá hủy tất cả, thật sự quá khó. Tôi cho rằng người đầu tiên tình nguyện vứt bỏ những thứ hai người có chung cùng nhau trong những năm vừa qua ấy chính là người yêu người kia nhiều hơn, chỉ có điều hai thân chủ đây đã yêu nhau quá ít…”
Du Dĩnh rơi giọt nước mắt chia tay cuối cùng của mình, một nửa của mười bốn năm đó, cô ấy chưa từng được nghe Đại Hải nói lời đầy thâm tình đến thế.
Phán quyết của phiên tòa: sẽ bán căn nhà, chia đều cho hai bên. Nói cách khác, Đại Hải đã thắng trong vụ này.
Sau khi nghe phán quyết của tòa, Du Dĩnh liền rời khỏi tòa án, cô ấy không muốn Đại Hải biết mình ở đó. Khi nhận vụ này, Du Dĩnh đã hỏi anh ta. “Nếu một ngày nào đó, chuyện ấy cũng xảy đến với hai chúng ta, anh sẽ xử trí thế nào?” Đại Hải cười nói. “Người đàn ông đó quá ngốc thôi, căn hộ chỉ đứng tên người vợ mà. Còn căn hộ của chúng ta đứng tên cả hai người, mỗi người đều có 50% ở đây, đến lúc cứ mỗi người một nửa, khỏi cần tranh chấp.”
Giờ đây, anh ta để lại nửa của mình cho cô ấy. Trên tòa anh ta đã nói, người tình nguyện để lại những gì thuộc về hai người trước chính là người yêu người còn lại hơn. Anh ta yêu nhiều thế, sâu nặng thế cớ sao lại chia tay nhỉ? Có lẽ nào đó là do anh ta không nhận được tình yêu đồng đẳng sao?
Tất cả mọi chuyện sau đó Du Dĩnh kể lại cho tôi nghe. Tôi ở nhà cùng cô ấy, Đại Hải vẫn còn vài bộ quần áo chưa lấy đi.
“Chưa biết chừng anh ấy cố tình để lại đấy.” Tôi nói. “Như thế để hôm nào đó anh ấy kiếm cớ đế quay về.”
“Anh ấy không thế đâu, bởi anh ấy đã xin nghỉ việc.” Du Dĩnh nói.
“Anh ấy muốn nghỉ việc sao?” Tôi sững người.
“Bởi tớ muốn nghỉ việc, nên anh ấy đã xin nghỉ trước. Chúng tớ không thể cùng làm việc với nhau trong một công ty được, tớ không chịu đựng nổi.”
“Đại Hải nói: người tình nguyện từ bỏ những thứ thuộc về sở hữu của hai người chính là người yêu người còn lại hơn, giờ anh ấy từ bỏ cả hai thứ quan trọng – đó là căn hộ và công việc.” Tôi vừa nói vừa thăm dò thái độ của Du Dĩnh.
“Do anh ấy thay lòng đổi dạ trước chứ, giờ thế nào mà tớ cứ như kẻ vô tình ấy nhỉ.”
“Tớ bán căn hộ đó đi, Văn Lâm lại không hề lấy lại số tiền ấy, bọn tớ ai cũng yêu sâu đậm cả.” Tôi thoải mái nằm dài trên giường.
Du Dĩnh đứng lên nói. “Tớ chỉ mong mình có đủ dũng khí để từ bỏ.”
Có ai đó ấn chuông cửa.
“Không phải Đại Hải đó chứ?” Tôi hỏi.
Du Dĩnh đi ra mở cửa, là Từ Ngọc và Vũ Vô Quá.
“Tôi chỉ đưa cô ấy đến thôi, tôi không làm phiền buổi tụ hội của ba người đẹp các cô đâu.” Vũ Vô Quá nói.
“Mời anh vào nhà ngồi chút đã, nếu như anh không chê căn hộ này ngập không khí thất tình.” Du Dĩnh đi rót hai cốc trà nóng bưng ra.
“Nhà xuất bản của anh hoạt động thế nào rồi?” Tôi hỏi Vũ Vô Quá.
“Tốt lắm, chúng tôi đã đến Nhật để mua bản quyền bộ truyện tranh rồi, tất cả đều nhờ số tiền cho mượn của cô và Du Dĩnh đấy.” Vũ Vô Quá hào hứng nói.
Từ Ngọc nháy nháy mắt với tôi, tỏ ý không được nói năng gì cả.
“Không cần phải nói thế đâu.” Tôi đành liến thoắng lấp liếm.
“Tháng sau sẽ xuất bản cuốn sách mới của Vũ Vô Quá đấy.” Từ Ngọc nói một cách tự hào. “Cuốn này anh ấy chỉ viết trong vòng một tuần.”
“Nhanh vậy sao?” Tôi há hốc mồm kỉnh ngạc.
“Cuốn này viết khá nhanh. Tôi có hẹn rồi, tôi xin phép đi trước, mọi người cứ vui vẻ nhé.” Vũ Vô Quá cáo từ.
“Đĩa sex kia đã chụp xong chưa vậy?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Hôm qua vừa chụp xong.” Cô ấy thở phào một hơi dài.
“Chúc mừng cậu.” Du Dĩnh nói.
Còn tôi, tôi không nói ra nổi câu đại loại như “chúc mừng” gì đó, cô ấy đã phải bán đi cả lòng tự trọng của mình để không phụ lòng người đàn ông mà mình yêu thương nhất.
“Tớ tìm được một công việc rồi.” Từ Ngọc nói.
“Việc gì thế?” Tôi hỏi.
“Làm ở một công ty thời trang, phụ trách tiếp đón các người mẫu. Mấy năm nay tớ cứ lông bông, chẳng có một công việc nào cụ thể, giờ cũng đã đến lúc cần phải ổn định rồi, cái nghề làm người mẫu này cũng không thể lâu dài được.”
“Bỗng dưng cậu chững chạc thế!” Tôi buột miệng.
“Đúng thế mà! Chỉ vì chụp đĩa ảnh sex đó đấy!” Từ Ngọc nói.
“Tại sao vậy?” Du Dĩnh hỏi cô ấy.
“Tự dưng tớ cảm thấy mình đã già mất rồi.” Từ Ngọc cười cay đắng.
Tuy cô ấy không nói, nhưng chắc hẳn trong quá trình chụp đĩa sex đó, cô ấy đã phải mất đi sự tự trọng của mình nhiều lắm.
Chương 29
Cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mới nhất của Vũ Vô Quá có tên Magic Clock. Cuốn tiểu thuyết rất được hoan nghênh. Khá nhiều lần tôi đi tàu điện ngầm có trông thấy hành khách vừa ngồi vừa cầm đọc cuốn tiểu thuyết đó. Từ Ngọc có tặng tôi một cuốn, tôi đã đọc cả đêm, và đây là lần đầu tiên tôi đọc một mạch từ đầu đến cuối một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Quả thực các tình tiết trong cuốn Magic Clock vô cùng hấp dẫn, Vũ Vô Quá lần này đúng là đã rạng danh.
Rồi mọi chuyện như