Snack's 1967
Kiếp này em từng có anh

Kiếp này em từng có anh

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323284

Bình chọn: 7.5.00/10/328 lượt.

. Người phụ nữ nào chẳng cho rằng người đàn ông của mình là tuyệt vời nhất!” Tôi nói.

Một tuần sau, Trần Định Lương đã thiết kế xong bìa và chuyển cho Vũ Vô Quá. Từ Ngọc cầm đến cho tôi xem. Cuốn sách có tên Con ong giết người, trên bìa là con ong đích thân tay Trần Định Lương vẽ, anh ta vẽ rất đẹp, bức tranh rất có chiều sâu và sống động.

“Trần Định Lương rất có tài đấy.” Từ Ngọc nói. “Cuốn sách này quan trọng với Vũ Vô Quá lắm, nếu bán chạy thì sau này không phải lo chẳng ai xuất bản sách của anh ấy.”

“Sẽ bán rất chạy, cậu yên tâm.”

“Cám ơn cậu.” Hình như Từ Ngọc rất cảm động. “Cậu đã quyết định bán căn hộ chưa?”

Cuối cùng cũng phải đối mặt với vấn đề này. Rời bỏ một người đàn ông, người phụ nữ phải quyết định quá nhiều chuyện.

Tôi xuống tiệm bánh ngọt tìm chị Quách, vừa hay chị ấy đang đóng cửa.

“Chị còn muốn mua căn hộ của em nữa không?” Tôi hỏi chị.

“Tôi rất thích mà, nhưng nếu cô không muốn bán thì cũng không cần phải gượng ép. Trước đây tôi cũng từng bán nhà, đó là nơi mà tôi và chồng đã chung sống hơn hai mươi năm, lúc bán cũng thật không nỡ. Căn hộ đó ở ngoại ô, có nhiều chỗ mối bò khắp nơi. Nhưng đêm trước khi chuyển đi, tôi đã cố gắng tìm tổ mối đó, xem chúng sống như thế nào. Vốn dĩ tôi rất ghét căn hộ có mối, nhưng khi chuẩn bị phải rời đi, tôi lại thấy yêu chúng mới chết chứ. Tôi hiểu mình phải vứt bỏ tình cảm đối với căn hộ thân yêu của mình.” Chị Quách nhẹ nhàng nói.

“Nói thế thì tình yêu và lũ mối cũng giống nhau, đều là thứ có tính hung dữ kinh khủng, đúng không?” Tôi cười như mếu.

Tôi nhờ Đại Hải làm thủ tục bán nhà. Anh ta không chịu lấy phí nên tôi đã mời Du Dĩnh và anh ta đi ăn cơm coi như báo đáp.

“Đã tìm được nhà chưa?” Du Dĩnh hỏi tôi.

“Chưa.” Tôi nói. “Nhà khu này giá thuê khá cao mà diện tích lại quá rộng.”

“Tôi biết ở gần khu Trung Hoàn có một số nhà chung cư diện tích chỉ khoảng hơn 20 mét vuông, giá thuê cũng không cao lắm, một người ở thoải mái.” Đại Hải nói.

“Anh hỏi giúp Châu Nhị xem sao.” Du Dĩnh giục anh ta.

Và quả thật Đại Hải đã tìm được nhà giúp tôi.

Căn hộ đó nằm cạnh khu thang máy trung tâm, tôi ngắm căn hộ, một cánh cửa sổ vừa hay ngay trên đầu thang máy, khoảng cách chắc chỉ khoảng 4, 5 mét. Đứng ở cửa sổ không những có thể nhìn thấy người ta đi lại mà còn nghe thấy tiếng thang máy di chuyển nữa.

“Chỗ này gần thang máy, ồn ào lắm!” Du Dĩnh ngắm nghía căn phòng rồi nói.

“Thì thế tiền thuê mới rẻ chứ.” Bà chủ cho thuê nói.

“Tớ muốn ở chỗ này.” Tôi nói.

“Cậu không sợ ầm ĩ sao?” Du Dĩnh hỏi tôi.

“Đóng cửa sổ là xong mà.”

Tôi đi theo bà chủ để làm thủ tục, rồi cùng đi ăn với Du Dĩnh ở gần đó.

“Tớ cứ tưởng cậu sẽ không nghĩ đến chuyện thuê kiểu căn hộ như thế.” Du Dĩnh nói.

“Tiền thuê rẻ mà! Tự lực cánh sinh thì phải biết tiết kiệm.”

“Cậu đúng là quá lương tâm đấy, đáng lẽ cậu không nên bán căn hộ đó.”

“Tớ không muốn thu lại bất cứ một chút lợi lộc nào từ Văn Lâm cả.”

“Có cần tớ và Đại Hải giúp chuyển nhà không?’

“Cách có mấy con phố, quả thật cũng không biết phải chuyển đồ như thế nào nữa.”

“Chỗ tớ có một xe tải nhỏ cũng dùng được đấy.” Đột nhiên Du Dĩnh nhớ ra.

“Cám ơn cậu.” Tôi nói thật lòng.

“Đừng có nói những lời khách sáo thế chứ! Khi không có tình yêu thì tình bạn quan trọng lắm. Nếu tớ thất tình, tớ cũng sẽ dọn đến đấy! Chính vì thế giờ tớ phải giúp chứ.”

“Cậu và Đại Hải không có chuyện gì chứ?”

“Chẳng có gì tiến triển, như thế có gọi là thụt lùi không?”

“Chuyện tình cảm đương nhiên không tiến thì là lùi.” Tôi nói.

“Đại Hải lại ngủ khi đến giờ làm tình, hơn nữa tần suất làm tình của bọn tớ cũng ngày càng ít đi, dạo này bọn tớ cũng chẳng thấy có hứng thú nữa.”

“Thế mấy bộ ngủ gợi cảm kia không có tác dụng gì sao?”

Du Dĩnh cười chán nản. “Mấy bộ đồ gợi cảm đó chỉ có thể đem lại một chút hứng thú lúc mới đầu thôi, khi những cảm giác mới lạ ấy qua đi, nó cũng trở nên vô dụng.”

“Điều tớ nhớ nhất chính là lần cuối cùng tớ và Văn Lâm làm tình với nhau. Lần ấy, cả hai đứa đều rất vui vẻ, trước khi chia tay mà có thể có được lần làm tình phấn khích đến thế, đó chính là một hồi ức đẹp nhất.” Tôi mơ màng nói.

“Đúng thế! Tốt hơn gấp vạn lần cái cảnh khi chia tay cũng không thể nhớ nổi lần làm tình trước đó là khi nào nữa.”

“Tớ vẫn còn nhớ rất nhiều cảnh cùng Văn Lâm làm tình.” Tôi nhớ lại rồi nói.

“Thật sao? Mấy lần?” Du Dĩnh cười hỏi.

“Thì mấy lần mà!” Tôi đỏ mặt.

“Tớ cũng có vài lần, có lúc nhớ lại cũng thấy chán nản. Những lần vui vẻ của tớ và Đại Hải ấy đã là chuyện của rất lâu rồi.”

“Tớ cũng từng hỏi Văn Lâm: khi phải làm tình với một người con gái lâu liệu có chán không.”

“Anh ấy nói sao?”

“Anh ấy nói không thế.”

“Trước đây tớ cứ nghĩ phụ nữ sẽ không có nhu cầu tình dục, khi hơn 20 tuổi, những lúc làm tình chỉ để thỏa mãn bọn con trai mà thôi. Đến lúc 30 tuổi mới phát hiện, hóa ra mình cũng rất có ham muốn.”

“Cậu đoán xem đàn ông khi nhớ về người phụ nữ liệu có nhớ đến những lần mình làm tình cùng cô ta không?” Tôi hỏi Du Dĩnh.

“Tớ cũng không biết.”

“Bọn đàn ông liệu có tiến bộ hơn một chút không nhỉ, bọn họ luôn hy vọng