
i, xấu hổ cả.
[2'> Còn gọi là quận Trung tâm (Central), là trung tâm chính trị và khu mua sắm cao cấp ở Hồng Kông.
Nói về những chiếc áo lót cao cấp, nó mang trong mình cả một mệnh đề triết học, đó chính là càng ít vải lại càng đắt. Càng ít vải sẽ càng quyến rũ, mà sự quyến rũ ấy lại không dung tục, đó chính là một kiểu nghệ thuật. Một phụ nữ có thể khiến mọi đàn ông khác cảm thấy mình quyến rũ, hấp dẫn mà lại không cho rằng cô ấy dung tục, rẻ tiền, đó chính là thành công.
Đàn bà thông minh đều hiểu phải biết đầu tư cho vấn đề quyến rũ và hấp dẫn phái mạnh đó, vì vậy mà cho dù các sản phẩm áo ngực của hãng chúng tôi có giá cả không hề rẻ, nhưng chưa bao giờ chúng tôi đau đầu về chuyện không có khách hàng.
Khách hàng chủ yếu của chúng tôi đa phần là những công chức cao cấp có thu nhập cao, còn mấy quý bà lắm tiền chưa chắc đã nỡ bỏ tiền ra mua đâu nhé. Tôi từng gặp một quý bà, khi bà ta cởi chiếc áo ngực ra, nó đã được mặc đến vàng ố lên rồi, đến nỗi cả gọng thép ở ngực cũng đã bị lòi ra. Khi lập gia đình, phụ nữ thường có tâm niệm: mọi sự vậy là đã an bài nên không còn để ý mấy đến đồ lót của mình nữa. Kẻ thù lớn nhất của ngành nghề kinh doanh đồ lót không phải tình hình kinh tế khó khăn, mà chính là “hôn nhân”. Còn nhân tố kích thích việc kinh doanh đồ lót phát triển, lại chính là “ngoại tình”.
Hôm nay, khi chuẩn bị đóng cửa showroom, Từ Ngọc bỗng đến tìm tôi. Tôi có thế thấy những anh chàng ngoài phố đang hau háu đổ dồn ánh mắt vào cô ấy. Cô ấy là một cô gái đẹp sở hữu cúp ngực A36.
“Châu Nhị, cậu có bút chì không?” Vừa bước vào Từ Ngọc đã hỏi tôi.
“Bút bi được không?” Tôi đưa cho cô ấy chiếc bút bi.
“Không, phải là bút chì mới được.” Từ Ngọc lắc đầu.
Tôi vừa lục trong ngăn kéo thấy một chiếc bút chì vừa hỏi. “Cậu muốn viết gì vậy?”
“Tớ vừa chụp xong một bộ sưu tập áo tắm, tay đạo diễn nói rằng phải đặt một chiếc bút chì dưới ngực, nếu ngực đè xuống giữ chặt chiếc bút đó thì có nghĩa ngực đã bị chảy xệ.”
Tôi quen biết Từ Ngọc cũng được khoảng ba năm, lúc đó tôi đang làm việc tại bộ phận thiết kế, còn Từ Ngọc đến ứng tuyển làm người mẫu đồ lót. Cơ thể của cô ấy rất đẹp, cao 1 mét 65, ba vòng lần lượt 91-61-91, nước da trắng ngần, đôi chân thẳng tắp. Khi mặc đồ lót trông vô cùng quyến rũ, nên tôi tuyển dụng ngay. Từ đó, chúng tôi thường chuyện trò thân mật với nhau, trở thành cặp bạn bè thân thiết không còn gì để giấu giếm. Tôi từng bỏ công sức thiết kế vài mẫu áo lót, tự tiến cử lên tay cấp trên có quốc tịch Pháp, hy vọng ông ta sẽ tiến cử những mẫu đó với Tổng công ty. Nhưng ông ta đã từ chối. Từ Ngọc biết chuyện này liền hẹn tay cấp trên quốc tịch Pháp đó đi ăn cơm, giả lả nói cười, rượu rót tràn môi, cố gắng tiến cử những mẫu đồ lót của tôi. Cuối cùng ông ta cũng phải đồng ý sẽ đưa những mẫu ấy của tôi ra trước Tổng công ty. Chuyện này sau đấy khá lâu tôi mới được biết. Chỉ tiếc thay phía Tổng công ty cho đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì phản hồi cả.
“Sao nào? Ngực của cậu có bị chảy xệ không?” Tôi hỏi cô ấy.
“May quá không chảy.” Cô ấy nói một cách hài lòng.
“Ngực to quá cũng chẳng hay ho gì.” Tôi dọa. “Nếu nặng quá sẽ bị xệ xuống rất nhanh đấy.”
“Tớ lại nghĩ nguyên nhân khiến ngực chảy xệ không phải do trọng lượng của nó, hay do lực hấp dẫn của trái đất.” Từ Ngọc tưng tửng nói.
“Thế là vì cái gì vậy?” Tôi hỏi lại.
“Do đôi tay của đám đàn ông.” Từ Ngọc phá lên cười khanh khách. “Đôi gọng kìm ấy nào biết phân biệt nặng nhẹ chứ.”
“Tớ muốn mua một chiếc áo ngực mới.” Từ Ngọc cắn bút chì nói.
“Tuần trước cậu đã mua một cái mới toanh rồi còn gì?” Tôi nói.
“Ôi dào, đừng có nhắc đến nữa, mấy hôm trước lúc tắm nắng không để ý tớ để nó rơi xuống lan can nhà dưới, hôm nay thấy một con chim mẹ đáng ghét đã tha về làm tổ của nó rồi.”
“Đó chắc là chiếc tổ chim đắt tiền nhất thế giới đấy nhỉ.” Tôi cười khùng khục.
“Con chim mẹ đó chắc cũng không bao giờ có thể ngờ được một ngày đẹp trời nào đó ở đất Hồng Kông này lại được hưởng thụ một chiếc tổ chim được sản xuất bằng ren cao cấp của nước Pháp.” Từ Ngọc cười nhăn nhó.
Đã quá giờ làm 15 phút, tôi bảo Jenny và Anna tan ca trước.
“Cậu muốn mua áo ngực như thế nào?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Một cái mà khiến đàn ông khỉ nhìn thấy phải thở hổn hển.” Từ Ngọc vươn cao bộ ngực của mình lên rồi nói.
“Ý cậu muốn một cái áo ngực khiến anh ta phải mắc bệnh tim đúng không?” Tôi cầm một chiếc áo ngực chỉ che ba phần tư bầu ngực được làm từ sợi và ren nhân tạo đưa cho cô ấy. Chiếc áo ngực cúp ba phần tư sẽ khiến cho một phần tư của bộ ngực được lồ lộ ra ngoài, nó hấp dẫn và quyến rũ hơn loại áo ngực cúp hoàn toàn. Điểm đặc biệt nhất của chiếc áo tôi chọn chính là giữa hai bầu ngực có một con chuột Micky sặc sỡ, trong sự quyến rũ hàm chứa vẻ thuần khiết, đơn giản.
“Đáng yêu quá.” Từ Ngọc cầm chiếc áo đi vào phòng thử.
Tôi bước ra đóng cửa lớn.
“Mặc xong rồi đây, cậu vào đây ngắm thử xem sao, hình như không thể bao trọn toàn bộ.” Từ Ngọc thò đầu từ trong phòng thử ra nói.
“Sao thế?” Tôi ngắm nghía cô ấy.
Cô ấy nhìn gương rồi ỉu xìu nói. “Hình như tớ béo l