Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Tác giả: Dạ Ngưng Huyên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215544

Bình chọn: 8.5.00/10/1554 lượt.

ng không kịp.

Hắn vui vẻ đem nàng ôm vào trong ngực, tham lam hít vào hương thơm ngọt ngào của nàng rồi chìm vào giấc ngủ.

———-Dạ Ngưng Huyên tuyến phân cách———-

Ba ngày sau, Lạc Tử Mộng đồng ý lời mời đi phủ Tướng quân, ban đầu nàng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng khi nàng nhìn Hoa Thiên Nhuỵ đang ở trong phủ Tướng quân thì lập tức hiểu ra, thì ra là Hoa Thiên Nhuỵ muốn khiêu khích nàng, muốn chứng minh không có phủ Thừa Tướng nhưng vẫn còn phủ Tướng quân, nàng vẫn có thể sống một cách thuận buồm xuôi gió.

“Không biết Tam tiểu thư mời ta tới có chuyện gì?” Lạc Tử Mộng đi tới trước mặt Hoa Thiên Nhuỵ đang tưới hoa nói.

Hoa Thiên Nhuỵ chuyển ánh mắt sang nhìn, lúc đầu trong ánh mắt mang theo khinh bỉ, sau đó lại chuyển thành tràn đầy hận ý, nhìn thấy nàng ta đưa bình nước cho Thuý nhi sau đó lười nhác nói: “Chỉ muốn Thần Vương phi đến xem những bông hoa ta trồng có đẹp không?”

Lạc Tử Mộng chuyển con mắt đến nhìn những bông hoa đang khoe màu đua sắc nhếch môi cười: “Khéo tay như vậy, chẳng lẽ muốn bổn Vương phi đến xem những bông hoa này? Chỉ tiếc, Thần Vương phi không cần dùng hoa để so sánh, tuỳ tiện chọn một đoá hoa Dạ Hương còn tốt hơn là đem một con hồ ly tinh vào trong phủ.”

Hoa Thiên Nhuỵ sắc mặt trắng bệch, thật không ngờ mới có một thời gian không thấy, công phu mồm mép của nàng ta cũng tăng lên rồi.

“Thần Vương phi nói chuyện cũng không nên làm mất thân phận mình.” Hoa Thiên Nhuỵ cố gắng trấn định nói.

Lạc Tử Mộng đưa tay ra ngắt một nhành hoa, đem cánh hoa cố tình làm rơi xuống dưới gót chân nàng, động tác tự nhiên, cho dù là tức giận cũng nhìn không ra được vẻ tức giận, mà trên mặt của nàng treo lên nụ cười chiến thắng.

“Làm mất thân phận? Ha ha!” Lạc Tử Mộng cười nhạt, “Tam tiểu thư làm những chuyện làm mất thân phận còn ít sao? Hiện tại chỉ sợ chỉ thiếu việc leo lên giường chồng của người khác nữa mà thôi? Nhưng….. cho dù ngươi leo lên cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.”

“Ngươi đừng quá đắc ý.” Hoa Thiên Nhuỵ bị nàng làm cho tức giận.

“Ta đương nhiên là đắc ý, ai bảo bây giờ ta là Thần Vương phi, mà ngươi……..” Lạc Tử Mộng chậc chậc hai tiếng nói: “Cũng chỉ là một người chăm sóc hoa của phủ Tướng quân.”

Hoa Thiên Nhuỵ nhìn về phía chiếc áo vải thô trên người, trên mặt lúc trắng lúc xanh, một lúc lâu sau mới đem cuống hoa vứt trên mặt đất trước mặt Lạc Tử Mộng: “Không biết Thần ca ca thấy được loài hoa như ta thì như thế nào, nếu là đem những thứ này đặt ở trong Thần vương phủ, nói không chừng Thần ca ca sẽ ngày ngày nghĩ đến ta, sau đó……. ha ha ha…..”

Lạc Tử Mộng giật giật khoé miệng, nàng ta đang mắc chứng ảo tưởng sao?

“Vậy ngươi thử một chút xem sao.” Nàng lạnh lùng nhếch môi, vốn dĩ xoay người muốn đi, nhưng sau đó lại tiến đến bên tai nàng ta nói nhỏ, “Tam tiểu thư, có vài người ngươi không chọc nổi đâu, nếu như ngươi muốn khiêu chiến, hối hận chính là bản thân ngươi mà thôi.”

Nõi xong câu đó, nàng mới mỉm cười rời khỏi phủ Tướng quân.

Không phải nàng thích bỏ đá xuống giếng, nhưng mà sự nhẫn nại của mỗi người đều có giới hạn, lúc đầu nàng cũng muốn giữ mặt mũi cho Hoa Thiên Sóc không muốn so đo với nàng ta, bây giờ chỉ cần nàng và người bên cạnh nàng bình an là tốt rồi, chỉ trách nàng ta không cam tâm, cho nên nàng ta nhất định phải trả giá cho những chuyện mà nàng ta đã làm.

Quý Vân Hạc đi một bên Lạc Tử Mộng tò mò hỏi nói: “Vương phi vừa rồi Hoa Hồ Ly đó nói cái gì?”

“Hì hì!” Đừng nói Lạc Tử Mộng, ngay cả Liên Vân cũng không nhịn được bật cười, thực sự nghĩ được Quý Vân Hạc cũng có lúc hài hước như vậy.

Có điều trải qua thời gian ở chung này, Quý Vân Hạc ở trong vương phủ cũng chầm chậm bắt đầu nói chuyện, nhưng giới hạn cũng chỉ với Lạc Tử Mộng và Liên Vân, đừng nói đến nữ nhân ngay cả nam nhân cũng khó nói chuyện với hắn

CHƯƠNG 138

“Quý hộ vệ tại sao lại gọi nàng như vậy?” Liên Vân cười hỏi.

Quý Vân Hạc lúng túng sắc mặt ửng đỏ, hắn sờ sờ cái ót sau chậm rãi nói: “Trước kia nghe ngươi cùng vương phi gọi như vậy, cho nên. . . . . .”

Lạc Tử Mộng cũng bị chọc cười, vốn dĩ lúc rời khỏi phủ tướng quân tâm trạng không vui lắm, bây giờ bị Quý Vân Hạc náo loạn như vậy tâm trạng cũng khá hơn rồi.

“Không sai, đó chính là Hoa Hồ Ly, chuyên quyến rũ chồng của người khác.” Lạc Tử Mộng mỉm cười nói.

Quý Vân Hạc cũng hiếm khi cười cười, sau đó dường như có điều suy nghĩ trầm giọng nói: “May mắn là Vương Gia đối với Vương phi chung tình, nếu không cứ cố gắng giống như Hoa Hồ Ly, chỉ sợ đã sớm vào cửa.”

Đôi mắt của hắn cũng thoáng qua cảm giác ảm đạm khó phát giác.

“Đúng vậy, nói đến Vương Gia, đúng là một người hiếm thấy, bây giờ có rất ít nam tử nguyện ý khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi.” Liên Vân cũng gật đầu liên tục.

Lạc Tử Mộng nghe vậy Quý Vân Hạc một lát, sau đó nói: “Nam tử như vậy dù ít, nhưng cũng không phải là không có.” Nàng ngước mắt nhìn về phía Quý Vân Hạc nói, “Ta tin tưởng Vân Hạc cũng như vậy, nếu có thê tử, nhất định sẽ chung tình.”

“Thuộc hạ từ đầu tới cuối. . . . . .”

“Phốc ~” Lạc Tử Mộng thật sự không nhịn được bật cười, lời như vậy không phải c


Snack's 1967